Không bao lâu sau dép của mẹ tôi liền xuất hiện trên cầu thang, chớp mắt mẹ tôi đã xuống tới lầu một, bà còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, người mơ
mơ màng màng ngồi trên sa lon bên cạnh chúng tôi, uống một hớp nước, sau đó mở ti vi.
Tôi mắc cỡ mặt đỏ bừng, hận không tìm được một cái
lỗ để chui vào, liều mạng đẩy Tô Mộc, muốn anh ấy rời khỏi cơ thể tôi.
Nhưng Tô Mộc làm gì cũng không chịu xuống, hai tay vẫn ôm tôi thật chặt, mặt đưa sát bên trên mặt tôi, miệng thở vào tai tôi, nhỏ giọng cười
nói: “Đừng cử động, bây giờ mẹ không nhìn thấy chúng ta nhưng có thể
nghe được tiếng, nếu như em gây động tĩnh thì sẽ bị mẹ phát hiện, em làm thử xem.”
Tô Mộc đáng chết!
Nhất định là anh ấy cố ý!
Tôi cũng sắp tức chết, nhưng mẹ tôi ở ngay bên cạnh nên tôi không dám làm
gì càn rỡ, không thể làm gì khác hơn là co người lại rúc vào trong ngực
Tô Mộc, nghiêng đầu len lén quan sát mẹ tôi.
Bà vẫn chăm chú xem ti vi, nghiêm túc theo dõi phim, ánh mắt không để ý chút nào tới chúng tôi bên cạnh.
Xem ra Tô Mộc nói không sai, mẹ tôi thật sự không thể nhìn thấy chúng tôi.
Cho dù như vậy, mẹ tôi ở ngay bên cạnh, tôi cùng Tô Mộc đang ở chung một
chỗ mập mờ như vậy, vẫn cảm thấy rất không được tự nhiên.
Tôi
không dám cử động một chút nào, sợ bị mẹ tôi phát hiện, chỉ hy vọng mẹ
tôi xem ti vi thấy nhàm chán sẽ sớm rời đi, cho dù đi vào phòng bếp một
chút cũng được.
Tô Mộc ngược lại rất nhàn nhã, thoải mái nằm bên
trên người tôi, luôn luôn nghiêng đầu khẽ hôn lên mặt tôi một chút,
miệng lúc nào cũng nhếch lên cười đểu giống như lừa được trẻ con vậy.
Đợi rất lâu, chân tôi cũng đã tê rần thì mẹ tôi mới đứng dậy đi tới nhà vệ sinh.
Tôi nhân cơ hội
đẩy Tô Mộc xuống, xoay người xuống khỏi ghế sa lon.
Nhưng vừa mới đi xuống, đứng lên đã thấy tê rần, sau đó giữa hai chân còn đau muốn chết, không đứng vững liền ngã sang bên cạnh.
Tô Mộc lanh tay lẹ mắt đỡ lấy tôi, ôm tôi vào trước ngực, sau đó bay lên
lầu hai đặt tôi lên giường, mặt mang vẻ giễu cợt từ trên cao nhìn xuống: “Sao nào, thích không?”
“Thích con khỉ! Vừa rồi em sợ suýt chết, đây là đang ở nhà đấy, anh sao có thể ở trên ghế sa lon…” Mặt tôi đã đỏ lên: “… làm chuyện đó. Vừa rồi mà bị mẹ em thấy được thật em không còn
đường sống!” Tôi tức giận không được, hung hăng trợn mắt nhìn Tô Mộc
mắng. Anh ấy bình thường không hư hỏng như vậy, không biết hôm nay lại
làm sao…
Tô Mộc cười sâu hơn, giống như cố ý bêu xấu tôi vậy, hỏi tôi: “Phải không? Nhưng vừa rồi em cũng không từ chối anh, hơn nữa em
còn rất hưởng thụ.”
Bị anh ấy vạch trần mặt tôi lại càng đỏ hơn, giọng lập tức nhỏ lại: “Ai hưởng thụ…”
“Dương Dương, đây là em dụ dỗ anh, anh đã nói sẽ khiến em không xuống giường
được, sau này tốt nhất em đàng hoàng một chút, còn dám chọc anh anh sẽ
khiến em kích thích hơn.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy lại nói:
“Lát nữa anh sẽ mang cơm tối lên cho em, em cũng đừng đi xuống, nếu
không mẹ thấy dáng đi của em có thể sẽ biết được có chuyện gì xảy ra.”