Cái này dĩ nhiên tôi biết, ban đầu Tô Đoàn dùng bùa Xích Luyện định giết chết tôi thì tôi đã cảm nhận được cậu ấy có bao nhiêu hận với mối thù
giết mẹ này, nếu như cậu ấy biết hồ yêu kia đang ở trong căn nhà này,
cho dù không lồng lộn lên thì cũng sẽ có những hành động không tốt, dẫu
sao kia là yêu tứ hạch.
Tôi cũng nháy mắt đáp lại Tô Mộc, rồi
giống như ngu si nhìn Tô Đoàn một cái, cố gắng bắt trước cái nhìn có chỉ số thông minh cao của Tô Mộc nhìn xuống chúng sinh, nói: “Dầu gì cậu
cũng là con cháu Tô gia mà lá gan lại nhỏ như vậy, vừa rồi hồ yêu kia
xuất hiện đã khiến cậu sợ ngất xỉu, có lẽ ngay cả hồ yêu kia có hình
dáng gì cậu cũng không thấy rõ đi.”
“Cháu bị hồ yêu làm sợ xỉu?”
Tô Đoàn mặt đầy vẻ không hiểu, hiển nhiên quên hết vừa rồi đã xảy ra
chuyện gì. Suy nghĩ một chút vẫn không nghĩ ra, cậu ấy liền cười một
tiếng, nói nên gấp rút đi bắt yêu, bây giờ cậu ấy không có gì đáng ngại.
Tôi gật đầu một cái, sau đó dẫn đầu quay lại phòng ngủ của Vũ Linh tìm tung tích của hồ yêu.
Tôi đi khắp phòng ngủ của Vũ Linh một vòng, yêu khí trong phòng ngủ của Vũ
Linh rõ ràng đã nồng đậm hơn một ít, màu xanh lá cây so với lúc ban ngày đã rõ ràng hơn rất nhiều. Theo màu xanh lá cây của yêu khí tới cuối
giường, tôi đưa mắt nhìn lên bức tranh trên đầu giường đang che két sắt.
Cổ yêu khí kia hiển nhiên đã quay lại két sắt, không ngờ ba Vũ Linh nói không sai, hồ yêu thật sự ẩn thân trong két sắt.
Tô Mộc thấy ánh mắt tôi vẫn nhìn chăm chăm vào két sắt liền lập tức đi
tưới đầu giường tháo bức ảnh xuống, lần nữa mở khóa an toàn của két sắt.
Quả nhiên Hồ yêu cũng
không đi ra, lúc này trong tủ sắt cũng tản ra một
lầng nhờ nhờ ánh sáng xanh, giống như bên trong chất đầy huỳnh quang
vậy.
Trên tượng thần kia cũng tỏa ra ánh sáng xanh, chỉ kỳ quái
chính là trong két sắt thì vật sáng nhất không phải tượng thần kia mà là lư hương phía dưới tượng thần.
Tôi lập tức chỉ chỉ lư hương, bảo Tô Mộc lấy xuống cho tôi, nói: “Trong này giống như có đồ.”
Bời vì có tới tám chín phần hôm nay hồ yêu sẽ không đi ra ngoài nữa, Tô Mộc liền đem lư hương đưa cho tôi để tôi cẩn thận xem xét một chút, tìm ra
đồ có yêu khí nặng nhất.
Tôi gật đầu một cái, đổ hết tro trong lư hương ra, quả nhiên không ngoài dự đoán, phía dưới lớp tro có không ít ngọc.
Mỗi khối ngọc cũng tương đương một nén vàng, hình dáng khác nhau, được chạm khắc tinh xảo giống như đồ cổ vậy.
Tôi lấy từ trong đống ngọc một viên phát ra ánh sáng nặng nhất đưa cho Tô Mộc.
Ai ngờ sắc mặt Tô Mộc biến đổi, rất khó coi, bảo tôi đặt nó xuống, không muốn trực tiếp chạm vào.
“Sao vậy, anh sợ hồ yêu kia lại đi ra à?” Tôi không hiểu liền hỏi, mặc dù
trên này có đầy yêu khí nhưng cảm giác rất ôn hòa, hẳn yêu hồ bị khóa
chặt bên trong, tạm thời không ra được.
“Không phải, là… Ngọc Tắc, em mau buông xuống đi.” Mặt Tô Mộc đã tối lại, giải thích.