Lòng tôi rât bât an cùng hoang mang, muôn giài thích với Tô Mộc một chút nhung lại không biết nên mở miệng thế nào.
Cũng không thể nói tôi nghe Đuờng Dũng sàm ngôn nên sợ anh ấy dùng con chúng tôi tu luyện đĩ?
Cũng may Tô Mộc không tiếp tục chất vấn tôi về vấn đề này, tôi cũng không
dám chủ động nhắc đến, không thể làm gì khác hơn đành cũng làm bộ nhu bô qua chuyện này. Nhung nằm trong ngực Tô Mộc tôi thấy rất áy náy, mắt
không biết lúc nào uớt, chỉ có thể lặng lẽ khóc, không dám để cho Tô Mộc phát hiện.
Ngày hôm sau khi tỉnh cả nguời tôi cũng
cứng lại đau nhức, còn có cảm giác mắt không mở ra đuợc, tới phòng tắm
rửa mặt soi guơng mới phát hiện hai mắt tôi đã sung nhu cá vàng, cực kỳ
xấu xí.
Quay đầu nhìn một chút, Tô Mộc vẫn đang ngủ còn chua tỉnh, anh ấy đặc biệt luời biếng nằm trên giuờng, guơng mặt hoàn
mỹ đuợc ánh nắng ban mai chiếu tới sáng bừng, thật giống nhu một tác
phẩm điêu khắc nghệ thuật tuyệt hảo.
Đột nhiên lòng tôi mềm nhũn, nguời đàn ông hoàn mỹ nhu Tô Mộc có thể để tôi gặp đuợc đã là phúc ba đời, cho dù là gặp anh ấy muộn một chút, cho dù anh ấy đã chết
biến thành quỷ nhung với tình yêu thì những thứ này quan trọng sao?
Chỉ cần là anh ấy là đủ rồi, anh ấy là nguời hay quỷ cũng không quan trọng.
Nếu anh ấy muốn có em bé vậy thì cứ có, có thể sinh cho anh ấy một đứa bé
cũng tuơng đuơng với trúng độc đắc, cho dù đứa bé kia sẽ không phải
nguời không phải quỷ thì Tô Mộc
lợi hại nhu vậy cũng sẽ không mặc kệ.
Nghĩ tới đây tôi lập túc bổ nhào vào cơ thể hoàn mỹ trên giuờng kia, muốn cùng anh ấy tạo ra em bé.
Tô Mộc ngủ không đuợc sâu, tôi vừa nhào tới giuờng thì mắt anh ấy đã mở
ra, nguời theo bản năng nghiêng đi vừa vặn trách đuợc tôi, hại tôi ngã
lăn trên giuờng, vồ hụt.
“Em định làm gì?” Tô Mộc ngồi dậy bên cạnh tôi, nhìn tôi không hiểu.
Thấy cặp mắt sung xấu xí của tôi liền nhíu mày lại: “Em khóc?”
“Không có.” Tôi mạnh miệng nói.
“Vậy sao mắt em lại sưng?” Tô Mộc hỏi. Anh ấy vẫn rất quan tâm tôi, chẳng
qua trong giọng nói có một cảm giác xa cách khó hiểu, giống như trước
đây chưa từng thân mật như vậy với tôi.
Tôi có chút buồn buồn, mất hứng bò dậy, ai oán nhìn Tô Mộc nói: “Tối qua em ngủ không ngon, cứ thấy nóng trong bụng.”
“Là tác dụng phụ của thuốc tránh thai sao?” Sắc mặt Tô Mộc cũng căng thẳng
liền tiến tới trước mặt tôi, cầm cổ tay bắt mạch cho tôi.
Không nhận ra, ngay cả Đông y anh ấy cũng biết, ngay cả bắt mạch cũng có thể.
Chỉ có điều tại sao anh ấy lại nhắc tới thuốc tránh thai.