Anh ấy đã lo lắng thái quá rồi, mặc dù anh ấy không có ở bên cạnh tôi
thì tôi sẽ không có cảm giác an toàn, nhưng đây là khách sạn, lại là
khách sạn năm sao, khắp nơi đều có bảo vệ, sẽ không có chuyện gì phát
sinh. Huống chi bây giờ Lâm Yến Nhi đang bị thương nặng hẳn sẽ không
chạy tới đây gây chuyện.
Nhưng Tô Đoàn đối với Tô Mộc là nói gì
nghe nấy, nói cậu ta không được rời đi cậu ta liền không rời tôi nửa
bước, có chút khiến tôi không được tự nhiên. Mặc dù tôi không phải là
loại con gái cổ hủ nhưng đây là khách sạn, tôi ngoại trừ Tô Mộc ra thì ở cùng phòng với người đàn ông khác đều sẽ có cảm giác có lỗi với Tô Mộc.
Quả thật rất không tự nhiên, tôi không thể làm gì khác hơn là ngồi chơi bài với Tô Đoàn. Tô Đoàn quả thật một bước cũng không chịu rời đi, thậm chí ăn tối cũng gọi nhân viên đưa tới phòng.
Tôi đã buồn rầu muốn chết, lần đầu tiên hy vọng Giao tiên nhanh tới như vậy.
Cũng may Giao tiên không phụ sự trông đợi của tôi, khi chúng tôi vừa ăn cơm
tối xong thì một bóng đen to loắn trực tiếp xuyên qua cửa kính bay vào
phòng tôi.
“Hồ yêu đâu, ở đâu, mau lấy ra để ông đây nhìn một chút.” Vừa tiến vào Giao tiên đã vội vàng nói.
Vừa nói Giao tiên đã lóe lên biến thành một con rắn đen nhỏ bám vào cổ tay tôi, mắt của nó chăm chăm nhìn Tô Đoàn.
Hai chân Tô Đoàn nhất thời mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ xuống đất, trên trán nhanh chóng rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh.
Tôi liền đưa tay che đầu rắn của Giao tiên lại. Cảm giác của Tô Đoàn lúc
này tôi rất hiểu, lần đầu tiên tôi thấy Giao tiên sũng sợ són đái, còn
kinh hoàng hơn cả cậu ấy bây giờ.
Giao tiên bị tôi ngăn lại liền vọt khỏi tay tôi xuống, chạy tới bên cạnh biến thành một người.
Một bóng người quen thuộc xuất hiện bên cạnh tôi, đường cong cơ bắp ưu mỹ,
cộng thêm với gương mặt trắng nhỏ tuyệt đẹp, là Tô Mộc!
Tôi liền
nổi giận, mẹ nó, biến thành ai không biến lại đi biến thành Tô Mộc, toàn thân không có một cọng lông, một Tô Mộc không tóc, không lông mày, thậm chí long mi cũng không có, nhìn thế nào cũng không thấy tự nhiên, đơn
giản là làm nhục nam thần của tôi!
Tô Đoàn lúc này đã ngây người, đôi mắt nhìn chằm chằm Giao tiên đã biến thành Tô Mộc, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.
“Cháu trai ngoan, đem Ngọc Tắc đưa cho ông.” Giao tiên cố ý bắt trước giọng Tô Mộc nói.
Đầu óc Tô Đoàn giống như đã bị đông cứng lại vậy, nhìn Giao tiên gật đầu một cái, sau đó lấy Ngọc Tắc đưa cho Giao tiên.
Giao tiên nhận lấy Ngọc Tắc liền vui vẻ cười to một tiếng, chớp mắt một cái
đã biến lại thành rắn đen, sau đó từ miệng khạc ra một lớp yêu khí bao
phủ trên Ngọc Tắc.
Ngọc Tắc bị yêu khí bao phủ liền phát ra một tiếng sắc nhọn như tiếng gió rít, giống như tiếng còi vậy, vô cùng chói tai.
Tôi liền đưa tay bịt tai, rất sợ âm thanh này quá ồn gây phiền những vị khách khác trong khách sạn.
Nhưng Tô Đoàn ở bên cạnh lại giống như rất bình thường, giống như hoàn toàn
không nghe được âm thanh chói tai kia. Mặc dù có chút sợ Giao tiên nhưng cậu ấy biết sự tồn tại của Giao tiên, chỉ cần Giao tiên cùng cậu ấy
không bốn mắt nhìn nhau thì sẽ cảm thấy khá hơn một chút.
Âm
thanh kia càng ngày càng cao, Ngọc Tắc trên mặt đất cũng quay cuồng tại
chỗ, khi tới tốc độ nhất định thì một bóng trắng từ trong Ngọc Tắc bị
quăng ra văng vào tường, sau đó rơi xuống đất.
“Tứ
hạch. Dương
Dương, làm rất tốt, ông đây đã từng nói thiên tư của ngươi rất cao, chỉ
có ngươi mới hợp làm người trợ tiên cho ông đây.” Giao tiên thấy hồ ly
trắng liền càng vui vẻ.
Sau khi nói xong người nó liền to ra,
trực tiếp nhào tới hồ ly trắng ở góc tường, thân rắn cuốn lấy hồ lý
trắng, miệng há to hút yêu khí xanh biếc trên người hồ yêu.
Cảnh
kia mặc dù trong mắt tôi chính là một con rắn cùng một con hồ ly đánh
nhau nhưng không biết tại sao trông lại máu tanh hung tàn dị thường.
Tôi cùng Tô Đoàn rất nhanh không nhìn nổi liền xoay đầu đi.
Cứ như vậy ước chừng năm giờ, khi Giao tiên buông hồ yêu ra thì đã là hơn
hai giờ đêm. Hồ yêu lúc này bị hút yêu khí đã chỉ còn thoi thóp, yêu khí trên người đã ảm đạm không chút ánh sáng, giống như tùy lúc sẽ bị tiêu
tán.
Tôi vội vàng bảo Giao tiên hạ lưu tình, dẫu sao Giao tiên
cũng chỉ muốn yêu hạch của hồ yêu, còn mạng hồ yêu còn phải giữ lại cho
Tô Đoàn trả thù.
Hồ yêu bây giờ bằng bản lãnh của Tô Đoàn hoàn
toàn có thể trả thù được, nhưng chuyện này trước đây Tô Mộc từng bảo tôi không được nói cho Tô Đoàn, có lẽ anh ấy còn có những dự định khác.
Tôi không thể làm gì khác hơn là để Giao tiên lại đem hồ yêu phong ấn trở
lại trong Ngọc Tắc, dù sao hồ yêu bây giờ không còn bản lãnh gì, cũng
không sợ buổi tối cô ta lại đi ra.
Cũng đã chễ như vậy, tôi đã
sớm không chịu nổi, chờ sau khi Giao tiên lần nữa phong ấn hồ yêu lại
tôi liền bảo Tô Đoàn cất Ngọc Tắc đi, đi vào phòng lăn sõng soài lên
giường nghỉ ngơi.
Cố gắng gượng lâu như vậy quả thật tôi rất mệt mỏi, ngay cả nói cũng không còn khí lực nữa.
Nhưng Giao tiên lại đang cực kỳ hưng phấn, nằm quanh gối của tôi tiêu hóa yêu khí mới hấp thu được, một bên vừa hấp thu một bên nói liên tục bảo tôi
mở mắt nhìn nó, xem trên người nó đã mọc ra lông chưa.
Mí mắt tôi đã không nhấc lên nổi, càng lười phản ứng lại với nó, chỉ nói qua loa cho nó vui.
Ngay tại lúc ý thức tôi càng ngày càng chìm, cũng nhanh chóng chuẩn bị rơi
vào giấc ngủ thì đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến một tiếng tru xa xôi
vọng tới.
Y hệt tiếng sói tru như trong ti vi hay chiếu vậy.
Tinh thần tôi nháy mắt khôi phực, bật ngồi dậy, nhìn bên ngoài khiếp sợ.
Không thể nào, đây chính là Lạc Dương! Là trung tâm thành phố!
Hơn nữa tôi lại đang ở trên tầng hai mươi ba, làm sao bên ngoài có thể xuất hiện tiếng sói tru?