“Loài người các ngươi quá phức tạp, ta cũng không biết Diệp gia năm đó
có phâi là Diệp gia ngươi nói không.” Giao tiên nói cứng rắn.
Nó bởi vì chuyện Tô Đoàn có ý định giêt tôi nên ấn tượng với Tô Đoàn rất kém, khi nói chuyện cũng không thèm nhìn cậu ấy.
Tô Đoàn thấy được Giao tiên không thích mình, sắc mặt ngưng trọng gật đầu
một cái, sau đó cúi mình vái chào Giao tiên, nói sẽ không quấy rầy chúng tôi nghỉ ngơi rồi lui ra ngoài.
Chờ sau khi Tô Đoàn đi ra, tôi
bảo Giao tiên sau này đừng đối xử với Tô Đoàn như vậy, dẫu sao lúc ấy
cậu ta ra tay với tôi cũng không phải cố ý, bây giờ lại nhiều lần bảo vệ tôi, thấy nguy hiểm liền xông đến chắn trước mặt tôi, nó không cần phải có thái độ kém như vậy với Tô Đoàn.
Giao tiên thấy tôi nói đỡ
cho Tô Đoàn liền hừ lạnh một tiếng khó chịu, nói không phải nó đã sớm
nhận ra tiểu tử này đối với tôi cũng không tệ lắm, là bộ dáng thật lòng
hối cải thì nó đã sớm ăn Tô Đoàn vào bụng rồi.
Nói không lại Giao tiên, tôi đành bô qua đề tài này, tiếp tục hôi chuyện tự yêu sư, năm đó làm sao lang vương lại đắc tội với Diệp gia để bị bọn họ vây ráp tấn
công, còn bị cưóp mất yêu hạch.
Ai ngờ Giao tiên chỉ nhìn tôi
một cái, nói thẳng là không biết. Sau đó nó nói vừa mới hấp thu yêu hạch hồ yêu, muốn đi ra ngoài hoạt động một chút, bảo tôi ngủ sớm đừng chờ
nó quay về.
Ai muốn chờ nó quay về?
Tự mình đa tình!
Tôi vừa định nói lại thì Giao tiên đã vung đuôi rắn một cái trực tiếp bay qua cửa sổ ra
ngoài.
Đêm lạnh như nước, chớp mắt trong phòng chỉ còn lại mình tôi, lúc này tôi
cũng không buồn ngủ liền đi vào phòng tắm, sau đó nằm trên giường, trong lòng nhớ Tô Mộc.
Cũng không biết rốt cuộc anh ấy chuẩn bị quà gì cho tôi mà phải bé quan ba ngày, mặc dù anh ấy ở phòng bên cạnh nhưng
tôi vẫn rất nhớ anh ấy, tối qua chúng tôi còn ôm nhau ngủ, tối nay lại
chỉ còn một mình, thật cô đơn.
Ba ngày tiếp theo tôi cơ bản đều
rất nhàm chán, mặc du có Giao tiên nhưng nó bận bịu tiêu hóa yêu khí hấp thu được từ hồ yêu, cơ bản không để ý tới tôi, trừ tới giờ ăn quay lại
ăn uống chùa thì những thời gian khác nó đều tới công viên đi bộ.
Tô Đoàn lại rất lạ, cũng không biết cậu ấy sợ Giao tiên hay thế nào, ngay
cả ăn cơm cũng không tới ăn, mỗi bữa đều gọi hai phần cơm, một phần đưa
đến phòng tôi, một phần đưa vào phòng cậu ấy, tôi thậm chí trong hai
ngày này cũng không gặp mặt Tô Đoàn.
Lúc này tôi có chút hối hận
đã cùng Tô Mộc tới Lạc Dương, thật vất vả mới đén ngày hai mươi, từ sáng sớm tôi đã chạy tới cửa phòng Tô Mộc, chỉ chờ anh ấy đi ra chuẩn bị cho tôi một bất ngờ lớn.