Bên trong có người!
Lòng tôi khẩn trương hơn, không tự chủ nắm chặt lấy tay Tô Mộc.
Tô Mộc gật đầu với tôi một cái, một tay nắm tay tôi một tay giơ hộp đá đi tới căn phòng gạch xanh kia.
Cảnh bên trong nhà cơ bản giống như tôi tưởng tượng, tối tăm ẩm ướt, trong không khí còn kèm theo một mùi hôi thối mốc meo.
Tôi không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu quan sát khắp phòng, muốn tìm xem người vừa nói chuyện kia ở đâu.
Kỳ lạ là, bây giờ rõ ràng đã gần tới mười hai giờ trưa, bên ngoài mặt trời đang chiếu rực rỡ, căn phòng này cũng không kéo rèm cửa nhưng không khí lại có thể tự động che giấu khỏi ánh sáng ban ngày, giống như không khí đều bị nhuộm đen vậy.
Nhìn vòng quanh một hồi tôi không phát
hiện được bất cứ điều gì, đừng nói không thấy người vừa lên tiếng, ngay
cả bố cục trong phòng tôi cũng không thấy rõ.
“Dương Dương, nơi
này có trận pháp, em không cần phải nhìn loạn, chờ một lát bọn họ mở
trận ra tự nhiên có thể thấy rõ được.” Tô Mộc nhỏ giọng nhắc nhở.
Lời còn chưa dứt, trong bóng tối đột nhiên truyền tới tiếng bước chân nhỏ
nhẹ, tiếng phát ra ở ngay phía trước chúng tôi, sau khi đi tới trước mặt Tô Mộc liền dừng lại, sau đó truyền tới một âm thanh chói tai giống như tiếng thái giám trong các phim cổ trang nói vậy: “Bùa yêu vật? Ngươi là lệ quỷ mà trong tay lại mang theo bùa yêu vật làm lễ bái, Tô gia Giang
Minh các ngươi từ khi nào lại qua lại với Tô gia?”
“Vợ tôi vừa
vặn là người trợ tiên cho Giao tiên, cho nên mượn chút yêu khí chế bùa.
Tuy nói bùa yêu vật hiếm thấy nhưng Tô
gia kinh doanh nhiều năm như vậy
cũng chỉ có lễ mọn này đưa tới, mong rằng Diệp huynh đệ không chê.” Tô
Mộc nói.
Giọng anh ấy nhàn nhạt, mặc dù là tới tặng lễ vật nhưng
trên người anh ấy không có chút cảm giác nhún nhường nào, ngược lại cảm
thấy anh ấy có vẻ của kẻ từ trên cao nhìn xuống, giống như bùa yêu kia
cũng chỉ là đồ lặt vặt anh ấy khen thưởng cho Diệp gia.
Đối với việc dùng bút lông sói chế phù anh ấy cũng không nhắc tới một chữ.
Chờ sau khi Tô Mộc giải thích xong, không khí đen quánh tràn ngập bốn phía
bỗng nhiên tản ra, ánh sáng từ bên ngoài cũng nháy mắt tràn vào.
Thật là chói!
Tôi liền che mắt, thích ứng một lúc mới đưa mắt nhìn quanh phòng.
Nhìn một cái tôi liền hết hồn!
Tôi vốn cho rằng trong phòng này chỉ có một mình người có giọng già nua
kia, sau đó thì có thêm một người giống thái giám vừa rồi, bây giờ nhìn
qua trong phòng lại chi chít đầy người, có chừng hơn hai mươi người chen lấn trong căn phòng không lớn.
Hơn nữa trong đám người này có
không ít người có tóc màu xanh, trên người có yêu khí vờn quanh, phải có một nửa là yêu hóa thành người.