“Gà?” Bà chủ sửng sốt một chút, có chút bất ngờ,
nhưng cô ấy rât mau đã phục hồi lại tinh thần, nói xin lỗi: “Xin lỗi,
hôm nay tất cả thịt gà đều đã bán hết. Bàn bên cạnh trong sân cũng có
một nhóm khách, bọn họ cũng giống anh, cũng mê ăn gà, đã đem tất cả thịt gà gọi hết rồi. Anh thử các món khác xem, những món khác trong nhà hàng cũng đều rất ngon.”
Vừa nói cô ấy vừa giới thiệu các món ăn khác cho Giao tiên.
Nhưng Giao tiên cũng không thèm liếc mắt một cái, nói nó thích ăn gà, nếu như không có thì thôi, nó nhìn tôi ăn là được.
Là nó không có lộc ăn, tôi cũng không khuyên nữa, gọi một số món rồi trả lại thực đơn cho bà chủ, sau đó chờ mang đồ ăn lên.
Có lẽ bởi vì không có gà cho Giao tiên ăn, bà chủ sau khi ra sau bếp lại
quay lại, trong
tay bưng hai ly đồ uống, nói là khiến quý khách không
hài lòng nên tạ lỗi với chúng tôi.
Bà chủ này quả thực quá nhiệt tình khiến tôi cũng ngượng ngùng, nói với cô ấy không cần như vậy.
Bà chủ nói là cần chứ, nhà hàng của cô lấy tôn chỉ làm khách hài lòng là
trên hết, để khách mới tới cũng có cảm giác như khách quen.
Nói xong cô ấy cười nhìn tôi, có vẻ muốn nói gì đó lại thôi, thật giống như có lời muốn nói.
Tôi không khỏi hỏi cô ấy sao vậy, còn có chuyện gì sao?
“Người đẹp, là tôi lắm mồm hỏi một câu… Cô tên Lộc Dương phải không?” Bà chủ
do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi tôi.