Dịch: Tường Vi
Lúc này biểu tình trên mặt
Thuồng Luồng tiên cũng ngưng trọng lại một chút, thấp giọng nói: “Lần
này vậy mà toàn bộ yêu sói xuất động, xem ra Diệp gia lần này khó mà
thoát được, một lát nữa cô tuyệt đối không được lên tiếng, có xảy ra
chuyện gì cũng để ta ra mặt.”
Tôi gật đầu, chỉ thấy theo tiếng
sói tru ngày càng xa, một đám lớn thân ảnh da lông màu trắng xám tụ tập
lại trong sân viện Diệp gia, đem ba tầng sân viện Diệp gia chen chúc kín mít không còn chỗ đặt chân.
Bọn chúng được huấn luyện rất tốt,
theo phía sau con cự lang đầu đàn, đều đồng nhất chân sau dồn lực cong
lưng, nhe nanh với hai con yêu hồ, tuyệt không phát ra một tiếng động.
Cảnh tượng như thế, khiến con người ta có một cảm giác vô danh áp bức cực kỳ mãnh liệt, giống như cảnh yên tĩnh trước mỗi cơn bão.
Quả nhiên, chỉ một khắc sau, con sói đầu đàn ngẩng đầu tru một tiếng, tiếp sau đó
lập tức cúi thấp đầu cái miệng to như chậu máu hướng tới cổ của con yêu
hồ nhào
qua cắn tới.
Máu tươi trong nháy mắt phun ra, trong không trung vẽ ra một màn đỏ tươi như suối phun.
Mà suối phun đó như một tín hiệu, những con sói sau lưng con sói đầu đàn
lập tức lao theo, nhảy qua miệng túi da rắn hướng đến phía cửa Diệp gia
mà phá.
Cánh cửa chỉ bằng những miếng gỗ đơn giản ghép thành, bên trên còn bị thủng mấy lỗ, trông như lung lay sắp đổ, đừng nói đến đàn
sói này, ngay cả với sức lực của tôi cũng có thể dễ dàng đạp đổ cánh
cổng này dễ như trở bàn tay. Nhưng thần kỳ ở chỗ,sau khi đàn sói lao
đến, dường như bị một bức tường trong suốt vô hình chặn lại, mặc cho đàn sói va đập như thê nào đi nữa, cánh cửa mục nát ấy vẫn không chút sứt
mẻ yên vị ở đó.