“Ta là mẹ Tô Mộc, con có thể gọi ta là dì, cũng có thể gọi là bà bà.” Người phụ nữ cười nói.
“A?” Tôi nhất thời ngây người, khiếp sợ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Bởi vì Tô gia khắp noi phủ đầy trận pháp, mặc dù trên người phụ nữ trước
mắt này có âm khí hơi nặng nhưng không thể liếc mắt liền nhận ra bà ấy
là quỷ, hơn nữa bà ấy... cũng quá trẻ tuổi đi? Cho dù tuổi tác khi chết
sẽ dừng lại, nhưng khi Tô Mộc chết cũng đã hơn hai mươi tuổi, sao mẹ anh ấy lại chỉ mới hơn ba mươi tuổi? Huống chi trên Tô Mộc còn có người
anh!
Thấy tôi phản ứng lớn như vậy, mẹ Tô Mộc cười tươi hơn, hỏi
tôi: “Để cháu thất vọng sao? Có phải không giống như trong tưởng tượng
của cháu?”
“Vâng ạ.” Tôi gật đâu một cái: “Cháu tưởng tượng ngài
hẳn là bốn mươi năm mươi tuổi mới đúng, ít nhất cũng là bốn mươi tuổi
đi, sao lại... như vậy?”
Không đợi tôi nói xong Tô Đoàn đã nôn nóng, âm thầm kéo tôi một cái, nhắc nhở: “Bà Hai...”
Nhưng lời cậu ây còn chưa dứt đã bị mẹ Tô Mộc cắt đứt: “Không sao, đứa nhỏ
này nhanh mồm nhanh miệng, lại là một người thẳng thắn, xem ra Tô Mộc
không chọn lầm người.”
Vừa nói bà ấy đã cười yêu kiều hướng tôi
đi tới, nắm lấy tay tôi, vừa dẫn tôi đi vào trong biệt thự
vừa hỏi tôi
trông bà giống như bao nhiêu tuổi?
Bởi vì giấc mơ lúc nãy, cho
tới bây giờ tôi vần còn không dám tin, nghe bà ấy hỏi tôi tôi liền
nghiêm túc nhìn bà ấy một chút, trả lời chừng ba mươi tuổi.
Mẹ Tô Mộc càng vui vẻ hơn, đối với tôi cũng càng thêm thân thiết, vừa nói tôi ngọt miệng vừa nói thật ra thì bà đã bốn mươi tám tuổi, năm đó bà sinh
Tồ Mộc cũng không phải là sớm, nhưng sau đó chăm sóc tốt cho nên mới
nhìn trẻ hơn một chút.
Nghe bà nói tôi không khỏi lại đưa mắt nhìn bà.
Bốn mươi tám tuổi, có thể trẻ như vậy thật là nghịch thiên a. Những minh
tinh trong ti vi bây giờ cũng không trẻ được như bà, chẳng trách Tô Mộc
lại đẹp trai như vậy, xem ra gen thật sự rất tốt.
Dượng như mọi
phụ nữ trong thiên hạ đều được thích khen trẻ đẹp, cho dù là quỷ cũng
không ngoại lệ, mẹ Tô Mộc cũng như vậy, chớp mắt chúng tôi đã vào đến
trong biệt thự Tô gia.