Nếu không thì bọn họ là tử địch sao Tô Mộc lại còn cùng Lâm Yến Nhi chôn ở trong một ngôi mộ?
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này tôi đều cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại,
tôi càng yêu Tô Mộc lại càng để ý tới từng có một người phụ nữ trước tôi đã ở chung chăn gối với Tô Mộc hơn trăm năm!
Có điều bây giờ tôi cùng Tô Mộc đã sắp kết hôn, hơn nữa quan hệ của chúng tôi lúc này tốt
đẹp như vậy nên tôi không dám lại hỏi anh ấy về vấn đề này, cứ tạm lướt
qua chuyện này, chờ sau này có cơ hội nói sau.
Nói chuyện phiếm về Tô Đoàn xong tôi liền cất hộp Tử Ngọc đi, sau đó nhìn điện thoại.
Đã hơn mười một giờ rưỡu rồi sao Giao tiên còn chưa quay về?
Tôi nôn nóng nhìn ra ngoài.
Lúc này đèn đường đều đã tắt, bên ngoài đen ngòm, nửa bóng người cũng không có.
Ngay khi tôi nóng vội muốn bảo Tô Mộc mang tôi đi tìm cha mẹ thì một bóng
đen từ trên trời bay tới, trên lưng còn có hai bóng người, chính là
Giao tiên cùng cha mẹ tôi.
Hơn nữa lúc này cha mẹ tôi đều cúi đầu ủ rũ, nhìn qua không có chút sức sống, khi Giao tiên để xuống liền nằm lăn ra đất.
“Ba mẹ tôi thế nào? Sao bọn họ lại biến thành như vậy?” Tôi vội la lên.
“Bọn họ… phù… không sao, chẳng qua là bị lão đây… phù… thôi miên mà thôi.” Giao tiên nói.
Nó vừa nói chuyện vừa lảo đảo, mùi rượu từ trong miệng phả ra nồng nặc,
đầu óc dường như đã không còn tỉnh táo, cũng không biết nó đã uống bao
nhiêu rượu mà vẫn có thể đem cha mẹ tôi bình an trở về.
Nhìn bộ
dáng của nó thì tối nay cũng không hỏi được gì, tôi không thể làm gì
khác hơn là để Tô Mộc đem Giao tiên cùng cha tôi về phòng, còn tôi đỡ mẹ tôi từ từ tới phòng ngủ của bà.