Vừa nói anh ta còn lấy điện thoại ra bấm mấy số, nói giờ cổ anh ta đau dữ
dội, nếu như không bớt giận được thì anh ta cũng chỉ có thể cầu cứu cảnh sát giúp anh ta phân xử.
Gã Trương Đán này, dù sao cũng là bạn
học cũ của tôi sao lại không biết xấu hổ như vậy, tôi có chút muốn mặc
kệ không quản anh ta nữa, dù sao thì Giao tiên có làm gì anh ta thì
những cảnh sát kia cũng không làm gì được Giao tiên.
“Được, Hilton thì Hilton. Dương Dương, cậu ấy không phải là bạn học của em sao, mời
bạn học ăn cơm cũng không thể quá mộc mạc.” Không đợi tôi nói, Tô Mộc
vẫn luôn im lặng sau lưng tôi đột nhiên mở miệng.
Nghe Tô Mộc nói chuyện tôi có chút kinh ngạc, không biết tại sao Tô Mộc lại phải đối xử tốt với Trương Đán như vậy.
Lúc này Trương Đán mới chú ý tới Tô Mộc, đưa mắt quan sát Tô Mộc một vòng,
cười hết sức nịnh hót, hỏi tôi: “Anh đẹp trai này là…”
“Chồng Lộc Dương.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy nắm lấy tay tôi dẫn đi ra ngoài.
Trương Đán cũng đi theo, anh ta sợ Tô Mộc nói mà không giữ lời nên đi sát Tô
Mộc, vừa đi còn vừa hỏi tôi Tô Mộc làm việc gì, thu nhập không ít đi,
nhìn một cái đã biết là nhà giàu.
Nói xong anh ta còn có chút xúc
động, nói là phụ nữ thật tốt, chỉ cần tìm gả cho con nhà giàu là đợi này ăn mặc không buồn lo lắng, không giống anh ta ngày ngày thức khuya dậy
sớm, không chừng còn gặp phải những gã thần kinh.
Vừa nói anh ta còn trợn mắt nhìn Giao tiên một cái.
Tôi với Trương Đán cũng không có ấn tượng tốt gì, lười phản ứng lại, ra cửa gọi một chiếc xa đi thẳng tới khách sạn Hilton.
Đến khách sạn Hilton, Trương Đán liền cười tươi, quen cửa quen nẻo dẫn
chúng tôi vào phòng VIP, sau khi ngồi xuống cũng không cầm thực đơn mà
bắt đầu
gọi thức ăn với người phục vụ.
Tôi có chút tò mò, Trương
Đán bán thịt rắn trong chợ theo như lẽ thường sẽ không tới loại khách
sạn như Hilton ăn cơm mới đúng, sao anh ta lại có vẻ như khách quen của
Hilton thế này, chẳng lẽ bán thịt rắn cũng có thể kiếm nhiều tiền như
vậy?
Tôi không hiểu, chờ sau khi Trương Đán gọi món xong liền hỏi Trương Đán quen thuộc như vậy, anh ta thường xuyên đến ăn cơm sao?
“Không phải tôi khoác lác, món ăn ở đây cái nào ngon cái nào không ngon tôi có thể tùy ý nói cho bạn, trước kia dường như mỗi tháng tôi cũng tới đây
ăn một lần.” Trương Đán cười hắc hắc nói, vừa nói trên mặt anh ta xuất
hiện một chút thần bí, sau đó xích lại gần tôi nhỏ giọng nói: “Bạn còn
nhớ Tôn Thiên Nhiên bạn chúng ta không? Chính là cái bạn con nhà giàu
đó, trước kia còn từng theo đuổi bạn. Có một thời gian tôi với cậu ta
chơi khá thân, chỉ cần cậu ta muốn đi ăn liền gọi tôi đi cùng, dường như lần nào cũng đều đến nơi này nên tôi cũng biết một chút. Đáng tiếc sau
đó tôi với cậu ta không liên lạc nữa, cũng không còn tới đây ăn cơm. Tôi rất thèm ăn ở đây, chỉ cần buổi tối mơ thấy thức ăn ở đây tôi nằm mơ
cũng có thể chảy nước miếng.”
Nhìn bộ dáng nôn nóng của Trương Đán hiển nhiên đã không kịp đợi.