Tô Mộc lắc đầu một cái, nói gần đây anh ấy đều bận rộn chuyện cha mẹ hai
bên gặp mặt nên không chú ý tới những chuyện này, có điều anh ấy sẽ bảo
Tô Đoàn chú ý một chút, có gì sẽ nói cho tôi.
Nói xong Tô Mộc hỏi tôi có mệt mỏi không, nếu mệt thì liền tắm rửa đi ngủ trước, thời gian cũng không còn sớm.
Tôi liền hỏi anh ấy không định ngủ sao, nhìn cách nói chuyện giống như còn định đi ra ngoài.
Tô Mộc nói anh ấy đi lên lầu ba xem đám trẻ con Diệp gia một chút, cũng đã mười ngày trôi qua, nguy cấp của Diệp gai cũng đã giải trừ, có lẽ cũng
sẽ nhanh đuổi tới đòi người.
Vừa nghĩ tới lão già gian hoạt của
Diệp gia kia tôi liền thấy buồn nôn. Ban đầu tôi đem trói hơn mười đứa
trẻ lại cũng chính vì để kiềm chế Diệp gia, tránh cho bọn họ làm chuyện
bất lợi với Tô gia, không nghĩ bây giờ lại kiếm phiền phức cho mình.
Luôn luôn phải để ý chăm sóc bọn chúng cũng được đi, còn phải đề phòng
tùy lúc Diệp gia có thể đuổi tới.
Tôi bảo Tô Mộc cẩn thận một
chút, đi sớm về sớm, sau đó còn không biết xấu hổ gửi nụ hôn gió cho Tô
Mộc, nói tôi tăm rửa thơm tho ở trên
giường chờ anh ấy.
Tô Mộc khẽ cười không lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Tôi một mình tới phòng tắm tắm, tắm xong tôi còn đốt nến thơm, chọn quần áo ngủ tương đối gợi cảm mặc vào. Kết quả đợi rất lâu, đến khi tôi ngủ mất cũng không thấy Tô Mộc quay về.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, nến
thơm cũng đã cháy hết, trên giường vẫn chỉ có một mình tôi, trong phòng
cũng không có một chút khí tức của Tô Mộc.
Cả đêm qua anh ấy không quay lại?
Tôi có chút buồn bực, không phải nói lên lầu ba xem đám trẻ Diệp gia sao, chẳng lẽ nhìn cả đêm!
Tôi rửa mặt thay quần áo bằng tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó chạy vù vù lên lầu ba tìm Tô Mộc.
Nhưng lầu ba căn bản cũng không có bóng dáng Tô Mộc, những đứa trẻ Diệp gia
vẫn êm đẹp ở trên đó, không phát sinh tình huống lạ thường nào.
Vậy cả đêm rồi Tô Mộc đi đâu?