Thuật thất tinh khống người của Diệp gia trước kia đã sớm thất truyền, cho nên lúc này xuất hiện lại Tô Mộc không dám nhận định đây chính là do người của Diệp gia gây nên, cho dù thật sự là Diệp gia thì cũng là lão quỷ đã chết từ hơn hai trăm năm trước.
Nói tới đây tôi cũng không biết phải nói gì, vốn cho rằng thấy bảy cái lỗ máu kia là có thể tìm ra manh mối gì có giá trị để bắt hung thu, bây giờ xem ra mặc dù Diệp gia rất đáng nghi ngờ nhưng chúng tôi cũng không có chứng cờ gì xác thực.
Nghĩ tới đây tôi nhìn Vương Lâm Lâm một cái, hỏi Tô Mộc tiếp theo nên làm gì. Vương Lâm Lâm đã chết, trên người không có quần áo, cứ để nằm ở đây không phải chuyện nên làm, hay thông báo cho gia đình một tiếng đem cô ấy đi hỏa táng.
Đang nói thì từ hành lang ngoài nhà đột nhiên truyền tới một tiếng khóc thê lương của đàn bà, âm thanh kia hết sức
chói tai, hơi nữa càng ngày càng gần, chớp mắt một cái đã đến cửa.
Tô Mộc bất giác nhíu mày, lúc này chạy tới đây than khóc nhất định là người thân của Vương Lâm Lâm, anh ấy liền nhìn Tô Đoàn một cái, tỏ ý Tô Đoàn ngăn người lại.
Nhưng khi Tô Đoàn vừa chạy tới cửa thì một gương mặt hớn hở đột nhiên hiện ra, nói: “Yên Tâm, chỉ còn ít axit xác thối lưu lại mà thôi, còn không khiến chị Vương của chúng ta bị thương được.”
Người nói chính là Đường Dũng, sau lưng anh ta còn có một người phụ nữ, nhìn bộ dáng xem ra là mẹ của Vương Lâm Lâm.
Tôi cùng Tô Mộc và Tô Đoàn đồng thời đưa mắt nhìn Đường Dũng, Vương Lâm Lâm vừa mới chết, mẹ của cô ấy lại bên cạnh anh ta, anh ta có thể cười như vậy được sao?