Kết quả Tô Mộc chỉ nhíu mày, thật giống như kinh ngạc vì thấy tôi tự luyến không biết xấu hổ, nói: “Anh đi Thái Lan để viếng thăm một người. Long Phù Khôn* sư phụ Đường Dũng em biết không, thời điểm năm đó Tô gia xảy ra chuyện Long Phù Khôn cũng có ở hiện trường, lần này anh đi tìm ông ta hỏi một số chuyện.”
*Long Phù Khôn, từ gốc latin là Luang Phor Koon (Long Po Kun), dịch theo nghĩa Trung là rồng bà khôn nên mình chọn tiếng Việt như vậy. Ai thích tìm hiểu thêm tự tra nhé.
“À, ra là vậy.” Tôi có chút thất vọng, khi Tô Mộc nhắc đến Long phù Khôn lại khôi phục biểu tình cùng giọng bình thường, giống như lần này anh ấy đi Thái Lan hoàn toàn không có liên quan gì tới tôi, anh ấy cũng không quan tâm tới chuyện tôi đi du lịch cùng Đường Dũng.
Tôi liền có chút cảm giác thất bại, giống như mình không được coi trọng.
Anh ấy cứ như vậy mà yên tâm sao?
Tôi hơi không vui, hướng dẫn Tô Mộc điền đúng vào các ô là được.
Tô Mộc nhìn tôi một cái, không biết anh ấy có nhận ra tâm tình của tôi không mà cũng không an ủi tôi, đi thẳng vào dựa theo hướng dẫn điền vào các ô trong đơn.
Xin giấy thông hành rất đơn giản, hơn nữa Tô Mộc dựa vào quan hệ của Tô gia nên làm rất nhanh, nói chỉ ba ngày sau là đã có thể nhận được giấy thông hành (có phải hộ chiếu không nhỉ?).
Sau khi nộp đơn Tô Mộc liền đưa tôi đến trung tâm thương mại.
Nhưng lúc này tôi đã không còn tâm tư đi dạo phố, mới vừa rồi cảm thấy Tô Mộc
đã đổi tính, biến thành người đáng yêu nhất, bây giờ đã liên khôi phục lại thành hình dáng trước sau như một cao cao tại thượng.
Suốt đường đi tôi xụ mặt đi theo sau lưng Tô Mộc, mặc anh ấy kéo tay tôi đi tới đi lui. Anh ấy hỏi tôi có đặc biệt thích thứ gì không, anh ấy đưa tôi đi mua. Nhưng lúc này tôi đang giận dỗi, dĩ nhiên sẽ không muốn nhận sự ưu ái của anh ấy, liền mặt lạnh nói tôi cái gì cũng không thiếu, không cần mua cho tôi.
Tô Mộc gật đầu một cái, cũng không lên tiếng, kéo tay tôi đi lại trong trung tâm thương mại, lại thật sự không mang tôi đi đâu.
Tôi thật đã sớm tức chết, mắt hồng hồng muốn khóc nhưng tôi cố kìm nén lại, không muốn mềm lòng trước mặt Tô Mộc, chỉ ngậm miệng không lên tiếng, cố gắng nuốt nước mắt trở lại.
Ngay khi tôi đang toàn tâm toàn ý kìm lại nước mắt thì đột nhiên ở giữa trung tâm thương mại truyền đến một tiếng nổ lớn, có vật gì đó phát nổ!
Tôi cả kinh trong lòng, theo bản năng kéo tay Tô Mộc muốn chạy đi.
Dẫu sao bây giờ kẻ thù của chúng tôi quá nhiều, Kim Đạt Hải sau khi chạy trốn không biết có bắt được ai không, ai mà biết hắn có thể thừa dịp Tô Mộc đang yếu mà chạy tới.