Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nghe giọng của Đường dũng hẳn là anh ta đã tha thứ cho tôi.
Tôi liền vui vẻ, rất hào hứng nói tôi đã chuẩn bị xong, ngay cả hành lý cũng đã chuẩn bị, hơn nữa Tô Mộc muốn…
Ngay khi tôi định nói Tô Mộc cũng đi Thái Lan cùng chúng ta thì đột nhiên miệng tôi bị một hơi lạnh che mất, Tô Mộc lắc đầu với tôi tỏ ý tôi không nên đem chuyện anh ấy cũng đi Thái Lan nói cho Đường Dũng.
Tôi không hiểu, nhưng bây giờ đang nghe điện thoại của Đường Dũng nên tôi cũng không kịp hỏi Tô Mộc vì sao, không thế làm gì khác hơn là dựa theo ý của Tô Mộc, đổi lời nói với Đường Dũng rằng Tô Mộc muốn đích thân đưa tôi đến sân bay, chúng tôi sẽ rất nhanh tới.
Sau khi nói chuyện xong với Đường Dũng, tôi không nhịn được hỏi Tô Mộc chuyện anh ấy đi Thái Lan tại sao phải giấu Đường Dũng, hơn nữa chuyện này cũng không giấu được, một lát nữa cùng ngồi máy bay với chúng tôi đi Thái Lan, cho dù người bình thường không nhìn thấy anh ấy thì muốn giấu Đường Dũng cũng không dễ dàng, anh ta chắc chắn sẽ biết.
Tô Mộc thấy vẻ không hiểu của tôi liền mỉm cười, nói: “Ai nói anh sẽ ngồi cùng máy bay với bọn em? Đường Dũng không phải đã mua vé máy bay sao, chắc bọn em sẽ bay thẳng tới Pattaya còn anh sẽ bay tới Bangkok, máy bay của anh cũng bay muộn hơn bọn em một giờ. Bây giờ anh đưa em tới sân bay.”
“À… vậy ạ.” Tôi có chút thất vọng, cả người như quả bóng bị xì hơi, còn muốn có thể cùng Tô Mộc nói chuyện phiếm trên máy bay rồi ngủ, hoặc chỉ cần hai chúng tôi cùng nhìn đám mây ngoài cửa sổ máy bay cũng tốt, chỉ cần được ở chung
một chỗ với anh ấy thì tôi làm gì cũng không cảm thấy nhàm chán.
Nhưng đột nhiên Tô Mộc nói anh ấy không bay cùng chuyến với tôi, chúng tôi đi cũng không phải có cùng một mục đích, tôi liền như đưa đám. Nghĩ tới toàn bộ chuyến đi sắp tới có thể cũng không gặp Tô Mộc, quan trọng hơn chính là lần này anh ấy đi Thái Lan còn có chút nguy hiểm khiến tôi không khỏi cảm thấy lo lắng.
Tô Mộc vừa giúp tôi mang hành lý lên xe vừa an ủi tôi, nói tôi đi chuyến này cứ việc chơi, không cần lo lắng cho anh ấy, thời gian này anh ấy đã chuẩn bị kĩ lưỡng, chờ đến khi tôi gặp lại anh ấy thì có thể anh ấy đã là người bằng xương bằng thịt.
Nói xong anh ấy cười với tôi một tiếng, cười hết sức đẹp mắt, còn giơ tay xoa loạn mái tóc dài của tôi để cho tôi vui vẻ, đi chơi mà còn buồn buồn không vui như vậy.
Tôi vốn rất buồn rầu nhưng nhìn dáng vẻ ung dung của Tô Mộc khiến sự ngột ngạt trong lòng bất giác cũng giảm đi rất nhiều.
Hơn nữa theo tính cách của Tô Mộc, anh ấy kiên định và cẩn thận như vậy, chuyện không nắm chắc hẳn sẽ không tùy tiện đi thử nghiệm. Nghĩ tới đây rốt cuộc tôi cũng cảm thấy thư thái một ít, nói với Tô Mộc đi tới Thái Lan nhất định phải giữ liên lạc với tôi, mỗi ngày gọi điện và wechat đều không thể thiếu, nếu không tôi sẽ rất lo lắng cho anh ấy.