Người kia vừa nói dứt Giao tiên liền sảng khoái gật đầu một cái, nói không thành vấn đề, người Trung Quốc chú trọng nhất là một lời hứa ngàn vàng, bọn họ đều là đại lão gia, cứ quyết định như vậy.
Nói xong thân thể Giao tiên lắc một cái, lúc quay lại bên cạnh tôi đã biến lại thành hình dáng trạch nam sáng láng như ánh mặt trời.
Người kia thấy Giao tiên cứ như vậy biến thành người lại trợn mắt đơ người, có lẽ là lần đầu tiên thấy yêu có thể hóa thành hình người. Hơn nữa quả thật hình dạng trạch nam sáng sủa như ánh mặt trời cùng với hình tượng rắn to thâm độc kia chênh lệch quá xa, bây giờ hắn nhìn thấy chỉ là một tên tiểu tử hoàn toàn không có bất cứ một chút tính công kích nào, thậm chí còn là bộ dạng mặt búng ra sữa, trông rất gian manh.
Thỏa thuận với người kia xong chúng tôi liền dẫn hắn ta cùng đi tìm Tô Mộc. Bởi vì vừa rồi Tô Mộc chiếm thân thể Đường Dũng đã chạy trước, chúng tôi cũng không biết anh ấy đã đi đâu.
Vết nứt trên cung điện màu trắng rất lớn, hơn nữa bây giờ là buổi tối, Tô Mộc cố ý che giấu hành tung của mình thì cho dù chúng tôi muốn thông qua khí tực để xác định vị trí của anh ấy cũng không được, chỉ có thể tìm trong Hoàng cung.
Thừa dịp tìm Tô Mộc, tôi
biết người kia tên Lưu Tài, đúng là đã mở một nhà trọ ở Pattaya. Mặc dù thân phận của ông ta cũng là một Long Phù nhưng có thể bởi vì ông ta có thân phận là người Trung Quốc cho nên người dân Thái Lan không hề tin phục ông ta, bình thường cả nhà bọn họ chỉ có thể dựa vào thu nhập từ khách trọ để sinh sống. Chuyện trong giới Long phù ông ta tham dự không nhiều, nếu không phải lần này nhận được lệnh của sư phụ thì ông ta cũng sẽ không tùy tiện ra tay với Đường Dũng, càng không biết chạy tới đợi ở vị trí long mạch này.
Ai mà không biết long mạch này tốt thì thật là tốt nhưng phải người có tu vi đủ cao mới có thể dính vào, nếu không có chạy tới cũng khi chỉ lấy mạng lót đường. Cho dù long mạch có để ở trước mặt rộng mở cho ngươi hấp thu thì ngươi cũng không thể làm được gì, long khí được hấp thu căn bản sẽ không đổi thành tu vi của bản thân mà không chừng kinh mạch lại bị long khí đả thương.
Nghe ý này của Lưu Tài thì có vẻ ông ta giống như cũng rất không muốn tới, tới đây tất cả đều do sư phụ của ông ta ‘ép’.