“Ta cũng… không biết. Hơn ba trăm năm không dùng tới long ngữ, ông đây cũng đã sớm quên sạch.” Giao tiên vội kêu lên.
Có thể thấy được ông ta cũng đang rất nôn nóng, chỉ mong nghe hiểu rồng kia nói ý gì nhưng bây giờ ông ta càng luống cuống lại càng quên sạch tiếng của loài rồng. Không đợi ông ta kịp nhớ ra, tiếng rồng ngâm quanh quẩn bên tai tôi đột nhiên biến mất.
Tôi cùng Giao tiên ngây người một lát, có cảm giác như cách một đời người như lúc nằm mơ mới tỉnh vậy, giống như âm thanh rồng ngâm kia căn bản không tồn tại, chúng tôi nghe cũng là ảo giác.
“Dương Dương, hai người không sao chứu?” Tô Mộc mặc dù không nghe được tiếng ngâm của rồng nhưng anh ấy luôn chú ý tôi, thấy biểu hiện của tôi cùng Giao tiên quá quái dị liền lo lắng hỏi.
Tôi lắc đầu một cái, cau mày nói với anh ấy tôi không sao, chẳng qua chỉ không biết tại sao tiếng rồng ngâm kia bỗng nhiên lại không thấy, cũng không biết vừa rồi nó kêu lên với tôi là có ý gì.
Xác nhận được tôi không sao, chân mày Tô Mộc mới dãn ra mấy phần, nói bất kể con rồng kia muốn nói gì với tôi thì ít nhất bây giờ với tôi nó không có ác ký, nếu không bằng bản lãnh của nó, ba chúng tôi bao gồm cả Giao tiên đều đã chết hết rồi.
Lời của anh ấy trong nháy mắt liền khiến Giao tiên bất mãn, bĩu môi nói: “Là ngươi cùng Dương Dương chết, bằng bản lãnh của ông đây chuồn trước mặt rồng thật sự cũng không là vấn đề, ít nhất sẽ không chết thảm như hai ngươi.”
“A, phải không? Dương Dương bây giờ là người trợ tiên của ông, ông bỏ mặc cô ấy để chạy có còn ra thể thống gì không? Nếu như cô ấy chết thì thực lực của ông cũng sẽ bị giảm nghiêm trọng, cho nên tôi khuyên ông hãy mau chóng suy nghĩ xem vừa rồi tiếng rồng kia muốn nói gì, nếu như trong long mạch này thật sự có rồng còn sống vậy thì mục đích của tôi và ông cũng đừng mong thực hiện được.” Tô Mộc cười lạnh nói.
Cười xong anh ấy lại nói, nếu như bên trong thật sự có rồng sống thì Lâm Yến Nhi bọn họ cũng không làm được gì, dù sao chúng ta còn có một Giao tiên đi theo, cũng coi như có liên quan đến rồng, còn bọn chúng phỏng đoán còn chưa biết là có rồng sống thật sự.
Vừa nói Tô Mộc vừa lên tinh thần, ở trước mặt chúng tôi dang lên một đoàn quỷ hỏa màu xanh, người cũng đi tới bên bức tường đá lần lần sờ sờ giống như đang tìm cơ quan ngầm.
Nhân lúc Tô Mộc đang tìm kiếm đồ, tôi hỏi Giao tiên có phải
là thật sự đã quên tiếng loài rồng nói thế nào, theo như bình thường học một ngôn ngữ hẳn rất khó quên mới đúng, cũng giống như tiếng Anh, dù bây giờ nghe người khác nói thì cũng không cần dịch sang tiếng Trung tôi vẫn biết họ nói ý gì, làm sao Giao tiên lại có thể quên sạch hàm nghĩa của tiếng loài rồng.
Hơn nữa không phải ông ta luôn một lòng muốn hóa rồng sao, nếu như ngay cả tiếng loài rồng cũng quên vậy thì ông ta dựa vào cái gì mà trở thành rồng?
Nghe tôi hỏi, sắc mặt Giao tiên trầm xuống một chút, ông ta giả bộ tức giận trợn mắt nhìn tôi, nói: “Nha đầu nhà ngươi, ai mà chẳng có thiếu sót. Ông đây năm đó lúc lột da rắn hóa thành thuồng luồng là có nghi thức thành tiên, trong nghi thức đó có rồng phụ trách truyền thụ tiếng loài rồng cho ta. Nhưng lúc ấy… lúc ấy bỗng nhiên thiên hạ đại loạn, có một đại ma đầu muốn lao ra hủy diệt nhân gian, ông đây kích động một cái liền bỏ qua nghi thức thành tiên, cho dù tương lai thật sự không thể trở thành rồng thật sự thì ông đây cũng phải bảo vệ hòa bình thế giới. Cho nên…”
Tôi nhìn Giao tiên bắt đầu nói bậy nói bạ, không nhịn được Giao tiên ngắt lời: “Cho nên ông có thể nói thật không, tại sao ông lại nhớ tiếng rồng?”
Bị tôi vạch trần, sắc mặt Giao tiên có chút khó coi, ông ta trợn mắt hung ác nhìn tôi thật giống như đang nhìn kẻ địch, nói: “Đừng nhiều chuyện! Ông đây nói gì với ngươi thì ngươi nghe thế là được rồi, vạch trần ta làm gì! Chuyện này ngươi chỉ cần biết kết quả, còn quá trình trong đó không quan trọng, ngươi cũng không cần nghe.”
“Nhưng kết quả là gì?” Tôi bị Giao tiên nói dông dông dài dài có chút mơ hồ, không kịp hiểu ý ông ta là gì.
Mặt Giao tiên nhìn tôi đầy bất đắc dĩ, nói: “Kết quả ông đây chính là không biết tiếng rồng, nghe không hiểu à!”
Thì ra nói nửa ngày rốt cuộc cũng là không nói cái gì.
Tôi liền liếc mắt, còn muốn tiếp tục hỏi Giao tiên nữa thì đột nhiên cổ chân tôi bị kéo như có thứ gì đó bắt được.