Tô Mộc thấy bộ dáng ngạc nhiên của tôi liền im lặng nhìn tôi một cái, rồi nói người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, mọi việc cẩn thận một chút không thừa.
Ngay khi Tô Mộc bắt đầu giảng giải cho tôi thì Đường Dũng bên kia đã hoàn thành nghi thức trấn an, móc ra mấy miếng cao da chó dán lên trên người những Long Phù kia. Những miếng cao dán kia vừa chạm vào thi thể các Long Phù liền bùng lên thành một ngọn lửa lớn, đem những thi thể kia đốt tại chỗ. Chỉ mấy giây sau những thi thể Long Phù kia đã hóa thành từng quả cầu lửa thật lớn đem vây Đường Dũng vào giữa.
Đường Dũng cũng không ngại nóng, đưa mắt nhìn những quả cầu lửa kia cháy. Đại khái chỉ chừng mười giây nhưng quả cầu lửa kia dần dần yếu đi. Đến khi ngọn lửa hoàn toàn tắt thì những thi thể Long Phù trên mặt đất đã hoàn toàn biến thành màu đen. Bọn họ vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng giống như ngoại trừ màu sắc thì không có gì thay đổi nhưng khi tay Đường Dũng vừa mới chạm vào bọn họ, bọn họ liền như can bụi tan ra, biến thành một đống tro tàn.
Đường Dũng lại móc từ trên người ra sáu bình thủy tinh lớn, đem sáu đống tro kia nhét vào trong bình thủy tinh
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói.
Tôi theo bản năng nhìn về phía Tô Mộc, sau khi biết anh ấy không có thân thể không hấp thu được long mạch tôi đã không còn chú ý tới điều gì nữa, tiếp theo như thế nào đương nhiên là tôi nghe Tô Mộc.
Vốn tôi cho rằng anh ấy sẽ chọn đi ra ngoài tìm Lý Chùy để tả hỏi tung tích Long Phù Khôn, không ngờ anh ấy lại nói tôi ở lại trong long mạch hấp thu một ít long khí, như vậy sẽ tốt cho thân thể của tôi.
Chuyện này tốt cho tôi, Đường Dũng cùng Tô Mộc căn bản cũng đồng ý với nhau, có Tô Mộc ở lại đây bảo vệ tôi nên Đường Dũng cũng không có gì để lo lắng, liền đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa bảo tôi hấp thu nhiều một chút, như vậy sau này lợi hại đi ra ngoài nói là học trò của anh ra cũng khiến anh ta mát mặt.