May mà anh ta còn tỉnh táo, sau khi sử dụng hết sức bình sinh chui ra khỏi đống da hồ ly liền nói giọng uy hiếp: “Dám động vào Dương Dương của ông, có tin ông đây một đuốc đem đám hồ ly này thiêu thành tro không? Ngươi dám để cho Dương Dương chết thì ta sẽ khiến cho các ngươi chôn theo cô ấy!”
“Có giỏi ngươi cứ làm, nếu như chúng ta chết thì ngươi cũng đừng mong chạy thoái, mọi người cùng nhau ở nơi này lấy mạng đổi mạng.” Hồ ly đỏ cười lạnh nói, nó không chút nào sợ sự uy hiếp của Đường Dũng.
Đôi mắt sưng vù của Đường Dũng híp lại một chút, giây kế tiếp thay trong tay anh ta đột nhiên xuất hiện một cái bật lửa, trong nháy mắt đánh ra một ngọn lửa màu xanh.
“Ngao…” Mộ hồ ly ngay lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, da một con hồ ly gần Đường Dũng nhất đã bị đốt!
“Ngươi thật sự dám đốt…!” Sắc mặt hồ ly đỏ trầm xuống, lúc này mới đứng ngồi không yên, nhanh chóng phi thân tới dập tắt lửa trên tấm da cáo đang cháy kia.
Dẫu sao nơi này có hơn trăm tấm da cáo chết đã trăm năm, mặc dù nhìn qua dường như còn có máu thịt mơ hồ nhưng thật ra đã giống như giấy, khô queo rất dễ cháy.
Nếu như một tấm da cáo trong đó thật sự bị đốt cháy thì dường như trong nháy mắt cả động hồ ly này sẽ biến thành biển lửa đỏ rực.
“Sao không dám? Còn dám hù dọa ông đây sao? Đáng đời ngươi dám khi dễ Dương Dương nhà ông!” Đường Dũng thấy hồ ly đỏ nóng nảy liền được nước, cái mặt sưng
vù như mặt heo vênh lên nói.
“Anh không sao chứ?” Thừa lúc hồ ly đỏ đi dập lửa tôi liền mau chóng tiến đến bên cạnh Đường Dũng đỡ lấy anh ta, kiểm tra thương tích trên người anh ta.
Nhìn qua còn khá, nhìn cẩn thận một chút tôi mới nhận ra thương tích trên người anh ta nặng như nào. Da thịt trên người anh ta bị cắn tồi tệ, thậm chí có mấy chỗ còn lộ ra xương. Thảm nhất là ở trên bụng, tôi có thể nhìn thấy ruột anh ta động đậy bên trong, vết thương một mảnh đen đỏ lẫn lộn, thật giống như tùy lúc có thẻ lòi ra khỏi bụng.
“Trên người anh có thuốc không, tôi sẽ lấy thuốc cho anh. Sao anh ngu vậy, không thấy bọn chúng đang nhắm vào tôi sao, tại sao anh lại đi tới ngăn cản…” Tôi òa khóc. Nhìn khắp người Đường Dũng đầy các vết thương hở vẫn đang ứa máu ra khiến lần đầu tiên tôi đau lòng như vậy, hận không thể chuyển những vết thương này lên người tôi.
“Ha ha, ai bảo anh quá đẹp trai, mặt anh bị chút vết thương này cũng không thành vấn đề. Đừng khóc nữa, dáng em đã xấu rồi lại thêm mặt mày hốc hác thì sau này ai còn dám nhìn? Anh không muốn sau này phải ôm một gương mặt xấu xí đi ngủ, như vậy sẽ khiến anh gặp ác mộng. Á…” Đường Dũng vừa nói vừa hít một hơi lạnh, anh ta đau đến nỗi môi run run.