Tôi liền nhào về phía anh ấy, ôm anh ấy vào trong lòng mình, đau lòng nói: “Tô Mộc, sao anh lại tới nơi này, không phải anh đang cùng Lâm Yến Nhi ở chung một chỗ sao, tại sao lại bị thương thành như vậy?”
“Dương Dương, anh không sao.” Đôi mắt Tô Mộc nhìn tôi chằm chằm giống như chưa từng thấy tôi, nhìn hết sức nghiêm túc. Sau khi chắc chắn tôi không có thương tổn gì anh ấy mới mỉm cười một chút, nói: “Đỡ anh đứng lên, anh còn có lời muốn nói với cụ tổ.”
“Còn nói cái gì, thể trạng của anh bây giờ đang kém như vậy hẳn nên cách xa cụ tổ mới đúng. Mới vừa rồi em còn nghĩ quỷ nhà ai mà to gan dám chủ động gặp hồn tích như vậy, không ngờ lại là anh. Tô Mộc, bây giờ em sẽ mang anh đi khỏi nơi này.” Tôi vội la lên.
Vừa nói nước mắt tôi đã ướt nhòe, đỡ Tô Mộc dậy muốn mang anh ấy rời đi.
Nhưng Tô Mộc nắm chặt lấy tay tôi, nói gì cũng không chịu đi theo tôi, chỉ bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn về phía tổ tiên Tô gia.
“Cụ tổ, con có biện pháp cứu Đường Dũng, mong người cho con một cơ hội.” Tô Mộc nói.
Thật giống như tổ tiên Tô gia không đồng ý yêu cầu của anh ấy thì anh ấy sẽ không chịu đi.
Hiển niên tổ tiên Tô gia cũng không ngờ đột nhiên Tô Mộc lại xuất hiện ở đây, thấy tình trạng thân thể hiện giờ của Tô Mộc, mặt ông ta trầm xuống, lạnh lùng nói: “Bây giờ tự thân ngươi còn khó bảo toàn mà còn nói có thể cứu người khác? Trước tiên giữ được hồn phách của mình rồi hãy nói.”
“Cầu cụ tổ cho con một cơ hội!” Thấy tổ tiên Tô gia không đồng ý, Tô Mộc liền đẩy
tôi ra, hướng về phía tổ tiên Tô gia quỳ xuống!
Anh ấy đây là thế nào…
Tôi đã hoàn toàn kinh hãi, nếu như tôi nhớ không lầm thì giữa Tô Mộc và Đường Dũng không có giao tình sâu như vậy, anh ấy lại vì cứu Đường Dũng mà quỳ xuống!
Đây là Tô Mộc tôi đã biết sao…
Tổ tiên Tô gia không nói gì, ánh mắt như dao nhìn Tô Mộc, trầm mặc hồi lâu mới lạnh lùng nói: “Ngươi đây là tự tìm cái chết!”
Nói xong tổ tiên Tô gia liền phẩy chiếc quạt một cái rồi khép lại.
Sau khi quạt đồng kia khép lại thì gió lốc xung quanh trong nháy mắt cũng biến mất vô ảnh vô tung, thật giống như cho tới bây giờ chưa từng tồn tại vậy.
Cùng biến mất chung với cơn lốc kia còn có cả vị tổ tiên Tô gia cao thâm khó lường.
Không có tích khí của hồn tích trấn áp, Tô Mộc bên cạnh tôi liền thở phào một cái, hồn phách dường như rắn chắc hơn một ít.
Có điều giọng vẫn khàn khàn đáng sợ, nói với tôi: “Còn đứng ngây đó làm gì, đỡ anh đứng lên.”
“À à…” Lúc này tôi mới phục hồi tinh thần lại, tiến tới đỡ Tô Mộc lên đi về phía Đường Dũng.
Lúc này tôi mới phát hiện vừa rồi Đường Dũng còn ôm lấy ngực mặt đầy không cam lòng lúc này đã ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự, hiển nhiên hồn phách của Yêu Thần đã biến mất không tung tích.