Nghe Giao tiên hỏi tôi mới để ý tới. Vừa rồi sau khi Đường Dũng tỉnh lại thì sự chú ý của mọi người đều đặt lên người Đường Dũng, căn bản không ai chú ý tới sâm tinh đâu. Tên tiểu nhân sâm tinh kia nhất định là thừa dịp mọi người không chú ý đã lủi đi mất!
Tôi liền nôn nóng, lập tức cũng không để ý xem tình hình của yêu thử túc trực bên linh sàng mà kéo Giao tiên đi bắt sâm tinh. Nó vừa mới chạy không lâu, bằng tốc độ của Giao tiên hẳn có thể đuổi kịp.
“Dương Dương ngốc, ngươi thận lo quá hóa loạn, có Đường Dũng ở đây ngươi còn sợ không tìm được sâm tinh sao. Bây giờ chúng ta cứ ngồi chờ ở đây, chờ tiểu tử Đường Dũng kia bôi xong thuốc chúng ta sẽ bảo cậu ta lần nữa gọi sâm tinh tới.” Giao tiên nói.
Lúc này tôi mới xoa gái một cái, thật đúng lo lắng quá nên bị loạn, vừa rồi mới gọi được sâm tinh đến bây giờ lại quên mất cả chuyện đơn giản như vậy.
Tôi cũng không còn nôn nóng, ngồi ở bên cạnh Giao tiên chờ Đường Dũng cùng Tô Mộc đi vào.
Chừng hai mươi phút sau, vết thương trên người Đường Dũng cuối cùng đã xử lý xong, toàn
thân anh ta bị quấn vải trắng như xác ướp, thân thể cứng ngắc đi từ trên đại sảnh xuống.
Tôi thấy anh ta đi tới liền đứng dậy nghênh đón, vừa liếc mắt nhìn vết thương vừa hỏi thăm anh ta bây giờ cảm thấy thế nào, có đỡ hơn chút nào không?
“Đúng là người thân, bằng hữu cũng không bằng được vợ. Dương Dương nhà ta chính là biết thương chồng, em lo lắng cho anh như vậy anh cũng không biết nên bù đắp thế nào. Em yên tâm Dương Dương, anh không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi chừng tuần lễ liền khỏe mạnh. Em yên tâm, chờ anh bình phục tốt là sẽ lại đẹp trai như trước kia…”
Lại bắt đầu… Không đợi Đường Dũng ba hoa xong tôi đã không nhịn được, ngắt lời anh ta: “Sao chỉ có anh tới đây, Tô Mộc đâu?”
“Anh ta đi rồi.” Đường Dũng nói.
Đi?
Trái tim tôi thắt lại, mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm tư. Quả thật sợ điều gì sẽ gặp điều đó, anh ấy thật sự cứ như vậy mà đi, ngay cả từ biệt tôi cũng không muốn.