Bây giờ toàn thân Đường Dũng đã bị quấn vải, thân thể cùng tứ chi đều cứng ngắc, chỉ còn một cái đầu không sao đang đặt lên cổ tôi, cho dù như vậy anh ta cũng không nhàn rỗi mà nghiêng đầu cười nói: “Dương Dương, em đừng lo lắng, anh sẽ giúp em tìm thân thể kiếm trước trở về, hơn nữa sau này anh sẽ bảo vệ cho em, chỉ cần Yêu Thần chó má gì kia dám ra đây anh sẽ xé hắn thành ngàn mảnh vụn trong nháy mắt!”
“Anh cứ bảo vệ tốt cho mình trước rồi nói, chớ lúc nào lại bị Yêu Thần chiếm thân xác cũng không biết, chúng tôi lại phải nghĩ biện pháp cứu anh.” Tôi liền liếc mắt nói.
Nhắc tới chuyện bị Yêu Thần chiếm thân thể, Đường Dũng lại một trận hùng hùng hổ hổ. Sau khi tôi đỡ anh ta lên trên mặt đất liền ngồi ở một bên chờ Giao tiên đi lên.
Giao tiên hành động tương đối nhanh, dường như chỉ sau vài câu nói chuyện đã thấy ông ta mang Lại Cửu cùng trưởng thôn đi lên. Lúc này cả Lại Cửu dùng trưởng thôn đều vẫn nhắm mắt, tư thế đi rất quái dị, hiển nhiên đang bị nhập vào.
Lúc này tôi mới nhớ ra, hỏi Giao tiên vừa rồi khi chúng tôi ở trong mộ có phải hơn ba trăm quỷ yêu kia cũng đang ở trong mộ, chỉ là núp ở một nơi không dễ thấy quan sát chúng tôi?
Giao tiên nghe vậy xua tay, miệng cười khổ, nói: “Làm sao có thể? Vốn ta còn đang thấy kỳ quái, rõ ràng ta không làm gì cả sao có thể khiến quỷ yêu phía dưới lại rút lui. Bây giờ nghĩ lại mới hiểu, nhất định là lúc ấy tổ tiên Tô gia sắp đến, quỷ yêu phía dưới cảm giác được tích khí đến gần mới bỗng nhiên rút lui. Vừa rồi ta gọi quỷ yêu đi ra, toàn bộ trong mộ cũng chỉ còn vài ba hồn phách yêu chưa hoàn toàn biến thành quỷ, những con khác đều đã chạy sạch sẽ. Cũng may còn có mấy hồn phách này lưu lại,nếu không thật đúng hai người này ta sẽ phải từng bước mang lên.”
Nói xong Giao tiên lại cười khổ một cái, có thể thấy được ông
ta rất hâm mộ thực lực của tổ tiên Tô gia, nhưng giống có một con sông rộng đứng chắn trước mặt, ông ta cũng chỉ có thể hâm mộ đưa mắt nhìn.
Nói xong chúng tôi không trì hoãn nữa. Sau khi đem trưởng thôn cùng Lại Cửu về lại thôn kia, chúng tôi liền mang Đường Dũng đi thẳng tới bệnh viện Lạc Dương.
Bác sĩ cấp cứu trong bệnh viện thấy Đường Dũng liền sợ hết hồn, nói anh ta bị thương nặng như vậy, còn mất máu quá nhiều, có thể sống tới bây giờ đã không dễ, vậy mà tinh thần còn tốt như vậy.
Sau một loạt bài kiểm tra cũng đã đến buổi tối, tôi mệt mỏi buồn nôn, ngay cả tâm tư ăn uống cũng không có. Sau khi chuẩn bị tốt cho Đường Dũng xong tôi liền nằm lên giường bệnh bên cạnh ngủ.
Hôm sau tôi bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện. Đường Dũng cùng Giao tiên nói chuyện phiếm, hai người nói khí thế ngất trời, tôi vẫn giả vờ ngủ, cũng không mở mắt, thầm nghe trộm xem bọn họ nói gì.
“Lần này lão già kia quyết định như vậy e rằng thật sự không đếm xỉa đến, nói thật trong lòng tôi còn bội phục anh ta, ngay cả loại lựa chọn này cũng có thể làm được. Nếu như là tôi, quản gì tới đạo nghĩa tình nghĩa, dám khi dễ ông đây thì ông sẽ liều mạng lấy mạng đổi mạng cũng không thể để đối phương thoát được.” Đường Dũng nói.
“Đáng tiếc cậu ta không phải ngươi.” Giao tiên nói.
“Tôi làm sao? Tôi so với lão già kia cũng đâu có kém bao nhiêu, trừ da tôi đen hơn ra thì có điểm nào tôi không bằng hắn?” Đường Dũng không phục. Nghe giọng điệu này, ‘lão già’ trong miệng Đường Dũng là ám chỉ Tô Mộc. Nhưng Tô Mộc có chuyện gì?
Cái gì mà không đếm xỉa đến?