Giao tiên ngắt lời ông ta: “Bây giờ nói cứu còn hơi sớm. Gây ra triệu chứng như bọn họ ta biết tới không dưới ba mươi loại, phải biết bọn họ trúng loại tà ma nào mới được. Nếu như ta không cách nào tìm được nguyên nhân khiến bọn họ bị như vậy thì ngươi nhân lúc còn sớm hãy đi mời cao nhân khác.”
Nói xong Giao tiên nhìn tôi một cái, mặt hiện ra một chút do dự giống như ông ta đang suy nghĩ có nên giúp trưởng thôn hay không.
Tôi liền nói: “Không sao đâu, ông đi đi, nơi này có tôi trông Đường Dũng là được.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Có Dương Dương ở đây nhất định sẽ chăm sóc tôi rất tốt.” Đường Dũng tiếp lời cho tôi.
Giao tiên không nhịn được trợn mắt nhìn anh ta một cái, bĩu môi nói: “Ai quan tâm ngươi ở bệnh viện có tốt hay không? Ta chỉ đang suy nghĩ Dương Dương nên làm thế nào. Bây giờ tuy nói Yêu Thần bị thương nặng nhưng nếu hắn cố tình tới tìm Dương Dương thì cho dù Tô Mộc có ở đây cũng không giúp được gì, cho nên để Dương Dương ở lại cùng kẻ bệnh tật như ngươi ta không yên tâm. Như vậy đi, Dương Dương cùng ta đi vào trong thôn xem một chút, Đường Dũng một mình ở đây dưỡng thương.”
“Ông yên tâm để lại mình tôi ở đây sao? Lỡ như Yêu Thần tìm được tôi thì làm thế nào?”
Giao tiên cười nói: “Tìm được ngươi thì là chuyện của ngươi, ngươi cũng không phải người trợ tiên của ta, ta không rảnh quản sống chết của ngươi.”
Nói
xong Giao tiên cười to, cũng không để ý tới phản ứng của Đường Dũng, nắm lấy tay tôi kéo đi, cũng ra dấu với trưởng thôn tỏ ý ngay bây giờ liền lên đường.
Đường Dũng tức sắp chết, ở trên giường nói to Giao tiên không trượng nghĩa, nhưng bây giờ anh ta hoạt động khó khăn, căn bản chưa nói xong chúng tôi đã đi mất rồi.
Sau khi chúng tôi ra khỏi bệnh viện liền thuê một chiếc ô tô đi tới thôn Hạ Huệ.
Cũng may từ Lạc Dương xuống thôn Hạ Huệ không xa, đại khái xe chạy hơn một giờ chúng tôi đã lần nữa trở lại cái thôn nhỏ bên trong núi đó.
Nghe trưởng thôn miêu tả thảm trạng nơi này còn không có nhiều cảm xúc, bây giờ thật sự đặt chân đến thôn Hạ Huệ, một cảm giác xơ xác tiêu điều ngay lập tức ập tới.
Chỉ có ngắn ngủi mấy ngày nơi này đã lộ ra một vẻ tang thương. Cả thôn thật giống như nơi nhiều năm không có ai ở, rác bên đường theo gió tung bay, trong thôn cũng không biết có nhà nào còn lửa cháy không mà cứ phảng phất một lớp khói đen.
Trưởng thôn thấy cảnh tượng trong thôn, ưu tư vừa mới ổn định lần nữa lại tan vỡ, nước mắt rào rào đi xuống.