Cho đến khi tôi khóc mệt mới từ trong ngực anh ấy chui ra ngoài, kéo tay của anh ấy lại, nói: “Đi thôi, cùng em đi về nhà, từ bây giờ anh ở đâu em sẽ ở đấy, sẽ không để anh xa em nữa.”
“Không được, bây giờ anh không thể trở về nhà.” Tô Mộc khẽ đẩy tôi một chút, không muốn để tôi kéo tay anh ấy.
Đáng tiếc tôi nắm quá chặt, hơn nữa thực lực của anh ấy bây giờ rất yêu, căn bản không đẩy tôi được.
“Tại sao?” Tôi nhất thời ngây ngẩn. Nước mắt vừa mới ngừng rơi lần nữa không tự chủ được trào ra, lo lắng nhìn anh ấy.
Thật vất vả tôi mới tìm được anh ấy, tại sao anh ấy lại không về nhà với tôi?
“Đại thần, chuyện đó… Bây giờ đã là ban ngày, chúng tôi… phải ngủ.” Bỗng nhiên từ bên cạnh vang lên một giọng khúm núm, là gã quỷ kia nói.
Lúc này tôi mới nhớ tới, bây giờ Tô Mộc đã không còn so với trước kia được nữa, ban ngày thì không thể ra cửa.
Tôi lập tức liền cười, đem cánh tay Tô Mộc ôm chặt hơn nữa, nói: “Hóa ra là như vậy, không sao, nếu ban ngày không thể đi ra ngoài vậy thì em sẽ ở đây đợi anh một ngày, chúng ta chờ đến tôi sẽ về lại nhà.”
“Nơi này đều là quỷ, hơn nữa vừa bẩn vừa loạn, em không thích hợp đợi ở chỗ này.” Tô Mộc lạnh lùng nhìn gã quỷ kia một cái, thật giống như ngại hắn lại lắm mồm, sau khi nhìn gã quỷ anh ấy quay liền quay đầu về phía tôi nói.
“Không sao, em
thấy nơi này tốt vô cùng, dù sao nơi nào có anh cũng chính là thiên đường. Anh đồng ý với em một chuyện được không, lần này sẽ không rời xa em nữa, nếu anh lại đi em sẽ điên mất.” Tôi kéo tay Tô Mộc cầu khẩn nói.
“Em…” Con ngươi trong mắt Tô Mộc khẽ co lại một cái, đáy mắt anh ấy biến ảo khó lường, có đau lòng, có không nỡ, nhưng càng nhiều hơn chính là bất lực không thể làm gì.
Cũng may cuối cùng anh ấy vẫn không bướng bỉnh, ánh mắt hòa hoãn mấy phần, bất đắc dĩ nói: “Em ngốc, tại sao lại ngốc như vậy?”
Tôi liền vui vẻ nhảy lên ôm lấy anh ấy, cũng không để ý trong ngôi miếu đổ nát này có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, trực tiếp áp miệng mình vào miệng anh ấy hung hăng hôn một cái, cười nói: “Không còn cách nào cả, đều nói phụ nữ khi yêu rất ngốc mà! Huống chi anh ngày ngày gọi em là ngốc, em mà không ngốc có phải là phụ lại lời của anh rồi không!”
“Ngốc!” Không biết làm sao mặt Tô Mộc nhăn lại, mắng.
Có điều mắng xong anh ấy liền mỉm cười, dịu dàng nói: “Vậy chúng ta trao đổi trước, anh đồng ý để em đợi ở nơi này, có điều tiếp theo em phải nghe theo sự an bài cua anh.”
“Thần thiếp tuân chỉ!” Tôi vui vẻ nói.