Tôi bị dọa sợ đến mức toàn thân run lên, thiếu chút nữa là đi lên đầu hàng.
Không chừng điều này có lẽ có thể trao đổi lấy sự an toàn của Đường Dũng
Nhưng bà nội Vương Văn lại không hề lo lắng. Bà ngẩng đầu lên hai mắt nhìn Lí Chùy, nói: “Cháu gái đừng sợ, trong hố này có một cái kết giới, cho dù
là hắn có ở gần đi chăng nữa cũng không vào theo con được đâu.”
Sau khi nói xong, dường như bà ấy còn sợ rằng tôi không tin liền cố tình
đặt tay vào miệng hố, mắng to: "Lý Chùy, muốn bắt cháu dâu ta thì trước
tiên ngươi hãy đem lão già này bắt trước đi. Cái lão bất tử này, trước
kia ngươi khi dễ muội muội ta còn chưa tính, hiện tại tuổi cũng cao rồi
vậy mà còn đến bắt nạt cháu dâu ta, thật không biết xấu hổ!"
Lý
chùy bị chửi liền tức đến trợn mắt thở phì phò, cũng không quan tâm phản ứng của tôi liền duỗi tay xuống muốn đem bà nội của Vương Văn bắt lên.
Chỉ là khi tay của hắn đụng phải miệng hố nàm trên mặt đất, hắn đột nhiên
hét thảm một tiếng, đồng thời trên đầu tôi truyền đến một trận thanh âm
xì xèo giống như âm thanh khi mực được bỏ lên nướng.
Tôi thấy
toàn bộ bàn tay Lý Chùy đều đang bốc khói, tay bị bỏng đỏ bừng lên, sau
khi bị đau hắn sau lập tức đem tay thu về, trên mặt biểu lộ hết sức phức tạp.
Có phẫn nộ, có chấn kinh, lại càng có không cam lòng.
Chỉ là hắn không dám đưa tay ra mạo hiểm nữa.
“Thế nào, ngươi muốn động vào cháu dâu ta thì đầu tiên vượt qua ta đi rồi nói, có gan thì cùng
xuống đây.” bà nội Vương Văn thấy Lí Chùy bị thương, đã kiêu ngạo giờ đây còn kiêu ngạo hơn.
Trước kia bà vốn đã không Lí Chùy, hiện tại bà chiếm thế thượng phong lại
càng khiến bà xuất ra tư thế của người phụ nữ nông thôn ra mắng Lý Chùy. Lý Chùy bị mắng tới tấp mặt nghẹn đến đỏ bừng, chỉ là hắn không có tâm
tư cùng bà nội Vương Văn cãi nhau mà ở bên cạnh hố ngồi xuống, nhíu chặt lông mày nhìn chằm chằm chúng tôi, cũng
không còn dám đưa tay ra nhưng
cũng không chịu đi.
Tôi bị Lí Chùy nhìn đến toàn thân hoảng loạn, may mà bên cạnh tôi còn bà nội Vương Văn vẫn trung khí mười phần mắng
chửi Lý Chùy khiến tôi có giác an toàn hơn.
Dù sao bà ấy đều đem hắn mắng thành dạng này, hắn còn không thế động thủ đối với chúng tôi đã
nói rõ ra thì hắn đối cái kết giới của hố này xác thực rất kiêng kị.
Sau khi xác nhận điều này, tôi không còn chú ý đến ông ta nữa mà nhanh
chóng ngồi ổn đinh lại trong hố, nhắm mắt lại và đi vào đan điền.
Vào thời điểm này, trên đan điền vẫn như cũ là đống đổ nát. Mặc dù cá âm
nhỏ không còn ở đó nhưng trong đan điền còn lưu giữ không ít khí tức của cá âm nhỏ. Những giọt nước đen đặc mặc dù rất nỏ, nhưng âm khí tỏa ra
từ trên đó hết sức nồng đậm. Nếu tôi thu thập lại được tất cả các giọt
nước còn lại của con mực nhỏ, hẳn là tạo thành một kích trí mạng!
Ít nhất có thể tạm thời buộc Lí Chùy phải lùi lại. Nghĩ đến điều này,
trong đầu tôi lập tức điều động âm khí đem gom tất cả giọt nước đen đặc
lại, sau đó tiến hành thôi hóa*.
* ( =.= ai hiểu từ này bày m với)
Nguyên lí này cũng khá đơn giản, khiến nước biến thành không khí cũng không
khó lắm. Nhưng từ âm khí ngưng kết thành giọt nước cần một lượng âm rất
lớn. Vì nhiệt độ thấp nên làm cho nó bốc hơi chậm, mặc dù tôi đã sử dụng hết sức bú sữa mẹ để xoa nắn, nhưng đã một lúc vẫn không thấy động
tĩnh.