Đường Dũng?!
Toàn thân tôi run nên, thế nào cũng không ngờ được vào lúc này Đường Dũng sẽ xuất hiện.
Anh ta thấy ‘Tô Mộc’ với tôi đang ôm nhau còn tưởng rằng ‘Tô Mộc’ cưỡng hôn tôi, lửa giận bừng bừng xông về phía Chung Quỳ, đem lôi Chung Quỳ ra, sau đó không nói gì thêm mà bắt đầu hướng về phía Chung Quỳ, đồng thời còn móc ra một khối phật bài ánh vàng rực rỡ ném về phía Chung Quỳ.
“A ha, con sóc nhỏ, ngươi cũng quá coi thường ta. Cho dù bây giờ ta bị thương nặng thì ngươi cho rằng một thứ phế vật này trong tay ngươi có thể đánh lại ta?” Chung Quỳ bị tôi cắn đã ộc máu tươi, mặt đầy dữ tợn trợn mắt nhìn Đường Dũng nói.
Hắn đứng ở trước mặt Đường Dũng, không né cũng không đánh trả, tùy ý cho Đường Dũng niệm chú và dùng phật bài nện ở trên người hắn, nhưng chỉ giống như con muỗi bay trên người hắn vậy, đối với hắn không có bất kỳ tác dụng gì.
Quan trọng hơn chính là, theo sự công kích của Đường Dũng đối với hắn, bóng người hắn vốn đã mờ đi lại bỗng ngưng tụ trở lại, nhìn qua so với vừa rồi rắn chắc hơn không ít.
Hắn đang hấp thu dương khí của Đường Dũng!
Tôi thấy không ổn, muốn kêu Đường Dũng mau quay lại, nhưng khi há miệng ra tôi mới phát hiện giọng tôi lại không phát ra âm thanh được.
Hơn nữa bởi vì vừa rồi tôi đã cắn Chung Quỳ, người hấp thu không ít tích khí, bây giờ trạng thái hồn phách gần như là trong suốt, tay chân đều mập một vòng giống như sưng vù.
Hồn phách sưng vù, Tô Mộc từng nói đây là điềm báo trước hồn phi phách tán, cuối cùng tôi không chống đỡ nổi nữa rồi.
Trong lòng tôi đau như dao cắt, tôi chết cũng được đi, nhưng Đường Dũng tại sao lại còn muốn đi tìm cái chết?!
Tôi đứng ở sau lưng anh ta nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn, cái gì cũng không làm được, ngay cả nhắc nhở anh ta một chút cũng không được.
Đường Dũng lúc này cũng phát hiện không đúng, sửng sốt một chút, cau mày nói: “Ngươi không phải Tô Mộc?”
“A ha, có phải không?” Chung Quỳ cười nói.
Hắn vừa cười nhạt vừa đi về phía Đường Dũng, vẫn là gương mặt đẹp trai của Tô Mộc nhưng biểu tình lúc này lại hoàn toàn khác Tô Mộc.
“Tô Mộc vốn với ta là một thể, là một người, bây giờ sứ
mạng của hắn kết thúc thì cũng không còn cần thiết tồn tại nữa. Ngược lại ngươi…”
“Thật ra ta đã dự tính, ban đầu Lộc Dương tiện tay cứu ngươi một mạng, ngươi vì báo ân mà đã đi theo cô ấy mười kiếp, bây giờ Lộc Dương phải trở về bên cạnh ta, nể sự trung thành của ngươi hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Mau cút nhanh đi!”
Lúc này bóng người Chung Quỳ đã ngưng tụ như người bình thường, tích khí trên người cũng bắt đầu từ từ khôi phục.
Nhận ra được tích khí, Đường Dũng cả kinh, trong nháy mắt di chuyển tới trước mặt tôi, muốn đem ngăn cách tôi khỏi tích khí kia.
Nhưng anh ta đã bị Chung Quỳ hấp thu không ít dương khí, tinh thần đã bị kém đi rất nhiều, anh ta còn chưa kịp làm gì thì Chung Quỳ đã vung tay lên, thân thể Đường Dũng bị đánh bay ra ngoài, nằm bẹp xuống đất không có động tĩnh gì.
Trong chớp mắt ngay cả Đường Dũng cũng quanh quẩn ở ranh giới cái chết, lòng tôi bi thương vô cùng, hận vừa rồi không thể kéo Chung Quỳ cùng nhau xuống địa ngục.
“Lộc Dương, mặc dù ngươi không phải là cô ấy nhưng ít nhiều có chút trí nhớ của cô ấy, còn nhớ con sóc nhỏ khi trước cô ấy cứu khỏi miệng Giao tiên không? Chính là tiểu tử kia. Chỉ cần hôm nay ngươi đi với ta thì ta sẽ tha mạng cho hắn, hơn nữa còn bỏ tên hắn khỏi sổ sinh tử, để hắn làm thần tiên trường sinh bất lão.”
“Hắn tu mười kiếp không phải là vì kết quả này sao, chỉ cần ngươi lựa chọn ở cùng ta, ngươi không bị hồn phi phách tán mà hắn cũng đạt thành tâm nguyện. Sống hay chết đều do quyết định của ngươi, đừng thử sự nhẫn nại của ta, cũng đừng có ý niệm lấy mạng đổi mạng với ta nữa, ngươi đã không còn vốn liếng…” Chung Quỳ nói.
Ánh mắt hắn sắc như dao, quát vào mặt tôi, chờ tôi trả lời.