Cô có thể có mục đích gì đây!
Loại cảm giác bị người xem như trộm mà cảnh giác, làm cô có chút khó chịu.
Sau khi tức giận hai giây, Thời Duy Hạ mới thở phì phì mở miệng.
"Anh!"
Nếu một hai nói cô có mục đích, vậy mục đích của cô chính là anh!
Dựa theo tính cách của cô, nếu cô có mục đích khác, cô mới không giày xéo chính mình tới quyến rũ anh như thế!
Thời gia hiện tại tuy rằng nghèo túng, nhưng lúc trước ở thành phố Nam Lục tốt xấu gì cũng được coi là danh môn.
Thời Duy Hạ cô như thế nào cũng được coi là thiên kim, tuy rằng là nghèo túng thiên kim.
Giọng nói cô rơi xuống, trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh lẽo.
Sau hồi lâu trầm mặc, anh không có động tác nào, mà buông lỏng tay cô ra, trở mình ngủ, rồi sau đó không còn có tiếng vang gì nữa.
Thời Duy Hạ sững sờ ở nơi đó, há hốc mồm.
Cô đều đã như vậy, anh thế nhưng còn có thể đi ngủ?
Người đàn ông này là đầu gỗ sao, lần đầu tiên cô nói lời buồn nôn như thế với đàn ông, anh thế nhưng không có phản ứng.
.
Này không nên a!
Chẳng lẽ hiện tại anh thật sự còn chưa thích cô sao?
Nghĩ đến đây, ngực Thời Duy Hạ bỗng nhiên tắc nghẽn, nhưng lại lần nữa trêu chọc người ta không có kết quả, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi ngủ.
* * *
Ngày hôm sau.
Ánh nắng sớm mai từ bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào, gió nhẹ đem bức màn nhẹ lay.
Người đàn ông mở đôi mắt đen nhánh, nhìn lướt qua sắc trời ngoài cửa sổ, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ kinh ngạc.
Nhiều năm như thế, anh đã sớm quen mỗi ngày tỉnh lại trước hừng đông, bôn ba với tập đoàn cùng các loại làm ăn, chưa bao giờ xuất hiện tình huống anh ngủ quên.
Đang lúc anh tính toán ngồi dậy, cánh tay lại đụng phải một vật thể mềm mại.
Thân mình anh cứng đờ, quay đầu nhìn lại, liền thấy người con gái dựa vào bên cạnh anh, nghiêng mình an tĩnh ngủ.
Bộ dáng cô khi ngủ thực ngoan ngoãn, như một con mèo ngoan ngoãn đăng yêu.
Thấy thế, ánh mắt anh không