"Bất quá bà yên tâm, chỉ cần bà dạy tôi hầm canh gà, chuyện của bà và ông lão kia, tôi bảo đảm sẽ không đề cập tới."
Nghe cô nói như vậy, Vương quản gia lộ ra do dự.
Thấy thế, Thời Duy Hạ lại nói tiếp.
"Trong lòng tôi vẫn là ủng hộ hai người, tình yêu thật sự không phân biệt tuổi tác, tôi còn ủng hộ hai người theo đuổi tình yêu nữa kìa!"
Lời này là lời thực lòng của cô, bởi vì cô biết, qua hai năm nữa, Vương quản gia sẽ gả cho Lưu lão kia.
Chẳng qua là một năm sau, ông lão kia liền ly thế, Vương quản gia vô cùng thương tâm, từ chức quản gia trở về quê quán.
Mà cô cũng là sau này mới biết được, Vương quản gia kỳ thật là người mệnh khổ.
Thời trẻ bà bị người trong nhà buộc gả cho một gã say xỉn, sau khi kết hôn vẫn luôn bị bạo hành, cũng may mấy năm sau gã say xỉn kia chết đi.
Bà vì nuôi con mà làm công khắp nơi, việc nặng việc dơ đều làm, chờ đến khi nuôi con lớn thì bản thân cũng già rồi.
Thật vất vả mới gặp được một người tri kỷ, nhưng không được mấy năm người nọ cũng rời đi nhân thế.
Cho nên, hiện tại cô hy vọng Vương quản gia có thể quý trọng thời gian còn lại, cùng người mình yêu nhau vui vẻ ở bên nhau.
Thời Duy Hạ nói xong, trên mặt Vương quản gia lộ ra biểu tình kinh ngạc, có chút không xác định hỏi cô.
"Thái thái, cô nghĩ như vậy thật sao?"
"Ân." Thời Duy Hạ nghiêm túc gật đầu.
Nghe vậy, Vương quản gia không khỏi thở dài một tiếng.
"Ai..
Chính là tôi lo lắng.."
"Lo lắng ánh mắt thế nhân sao? Đời người ngắn ngủi như vậy, gặp được người mình yêu không dễ dàng, có thể người đó xuất hiện chậm một chút, nhưng may là đã xuất hiện, cho nên càng phải nắm chắc thật tốt mới được." Thời Duy Hạ nhịn không được cảm khái.
Trước kia chỉ là cô hiểu ra quá muộn, đến khi chết, mới phát hiện bản thân ngốc như vậy, bỏ lỡ người đàn ông yêu cô nhất, khi đó hết thảy đều đã không còn kịp rồi.
Nghe Thời Duy Hạ nói xong, vành mắt Vương quản gia cũng đỏ,