Người đàn ông vẻ mặt lạnh lẽo, bước phăm phăm qua khiến Thời Duy Hạ kinh sợ, có loại dự cảm không hay.
Xong rồi, người này không phải là muốn bóp chết cô chứ!
Một bên bảo tiêu thấy Long Đình Dạ tới, liền vội vàng cầu cứu.
"Ông chủ, anh tới thật đúng lúc, thái thái cô ấy..
Không muốn tiêm thuốc.."
Mà lúc này, Long Đình Dạ đã đi tới trước giường bệnh, vẫn không để ý tới bảo tiêu ở một bên mà là vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của cô gái trên giường bệnh.
Thời Duy Hạ bị anh nhìn trong lòng phát run, liền theo bản năng dời đi tầm mắt, không đối diện với anh.
Nếu ánh mắt có thể giết người, cô nghĩ bây giờ cô nhất định chết thảm không nỡ nhìn..
"Tất cả đều đi ra ngoài!" Âm thanh lạnh lẽo bỗng dưng vang lên.
Tiếng nói Long Đình Dạ rơi xuống, trong phòng bệnh bác sĩ và bảo tiêu nhìn thoáng qua nhau, sau đó trong vòng vài giây toàn bộ ăn ý đi ra khỏi phòng.
Mạc Tùy là người cuối cùng đi ra ngoài, anh ta cẩn thận khép cửa phòng bệnh lại.
Trong phòng bệnh, lâm vào im lặng chết người.
Trong lòng Thời Duy Hạ run lên, chỉ cúi đầu không dám nhìn Long Đình Dạ.
Đang lúc cô chuẩn bị chủ động xin lỗi anh..
Một đôi tay dài bỗng ôm chặt cô vào trong lòng ngực ấm áp, không chờ cô kịp phản ứng lại đây là chuyện gì thì đã bị anh ôm chặt vào lòng.
Cô kinh ngạc, mặt bị bắt dựa vào trên ngực anh, bên tai..
là tiếng tim đập mạnh, nhưng tiết tấu không ổn định.
Cô sửng sốt..
"Loại chuyện ngu xuẩn này, không cho phép lại có lần sau!" Người đàn ông kia thấp giọng nói, vang lên trên đỉnh đầu cô mang theo sự bá đạo không cho phép cự tuyệt!
Bàn tay to đặt ở trên lưng và sau gáy cô, gắt gao ôm cô, không hề có ý tứ muốn buông tay.
* * *
Thời Duy Hạ cả kinh, ngừng lại hít thở..
Tiếng tim anh đập lúc này, cùng mệnh lệnh bá đạo này..
là..
bởi vì lo lắng cho cô sao?
Cô còn tưởng rằng..
anh sẽ trừng phạt cô, lại không ngờ, chờ được lại là cái ôm ấp bá đạo của anh.
Giờ