Long Đình Dạ cầm lấy bông trên khay, bất giác nắm lấy cánh tay của Thời Duy Hạ, sau đó đặt bông lên và ấn nó bằng ngón tay thon dài của mình.
Bởi vì vừa rồi anh lừa cô tiêm, Thời Duy Hạ bất mãn giật giật cánh tay, muốn tránh thoát khỏi tay anh.
Thấy thế, Long Đình Dạ nhíu chặt mày, thanh âm trầm thấp mở miệng.
"Không muốn tiếp tục đổ máu thì an phận chút!"
"..."
Thời Duy Hạ tuy bất mãn, nhưng cũng không định làm cho bản thân chịu thiệt, chỉ có thể cắn răng, thành thật ngồi yên.
Ánh mắt, lại không tự giác lướt ở trên người người đàn ông.
Long Đình Dạ ngồi ở mép giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cánh tay của cô, dùng ngón tay ấn bông cầm máu cho cô.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ trước sau như một không một biểu tình, chỉ là..
cô lại mạc danh cảm nhận được một cổ ôn nhu trên người anh.
Trong lòng cô, bỗng cảm thấy an ổn.
Đây là lần đầu tiên cô cảm giác được, dáng vẻ chuyên chú của anh thật mê người.
Nào có giống như anh chỉ đang chuyên chú làm một chuyện nhỏ nhặt..
Trước kia cô bị mù mắt sao, vậy mà hoàn toàn không phát hiện ra, người đàn ông bên cạnh cô lại an toàn đáng tin cậy như vậy.
* * *
Qua vài phút, Long Đình Dạ mới buông lỏng tay trên miếng bông ra.
Trên cánh tay trắng nõn, chỗ vừa bị tiêm xong đã ngừng rỉ máu.
Mới vừa rồi khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn bạnh ra, bây giờ rốt cuộc cũng hòa hoãn vài phần.
Lúc này, Mac Tuỳ mới đi ra cửa xem xét tình hình đã trở lại, cúi đầu nói với Long Đình Dạ đang ngồi ở mép giường.
"Ông chủ, bên ngoài phóng viên càng ngày càng nhiều, với thân phậ của thái thái, nếu bây giờ chúng ta đi ra ngoài..
có thể sẽ có chút phiền phức."
Thời Duy Hạ là ca sĩ, tuy danh khí thấp nhưng lần trước cùng ba tiểu thịt tươi lên tin tức đầu đề, chính là nháo đến ồn ào huyên náo, không ít người yêu âm nhạc đều tỏ vẻ thất vọng về cô, càng không thể thiếu tin tức công kích cô.
Nếu hiện tại thân phận của cô bị đưa ra ngoài m ánh sáng, như vậy sẽ đưa tới càng nhiều nghị luận.
Mà Mạc Tùy rất rõ ràng,