Qua một hồi lâu cô mới hồi thần, xoay người thả kéo xuống, sau đó lại lấy điện thoại mở camera ra.
Hết thảy đều chuẩn bị xong hết, trên mặt Thời Duy Hạ lộ ra nụ cười nghịch ngợm, một bên cầm di động một bên tới gần Long Đình Dạ.
Cô cong lưng đưa tay cởi nút áo sơmi trên người anh để lộ ra cơ ngực cùng bụng nhỏ săn chắc bên trong.
Long Đình Dạ dựa vào trên sô pha, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô, trong con ngươi màu đen còn mang theo vài phần hứng thú.
Thời Duy Hạ duỗi tay chọn một cây cọ trang điểm nhỏ mềm mại nhất, sau đó quơ quơ trước mặt Long Đình Dạ, trên mặt mang theo nụ cười nghịch ngợm tốt bụng nhắc nhở anh.
"Long Đình Dạ, đợi lát nữa nếu anh chịu không nổi chỉ cần cầu xin em, em liền buông tha cho anh!"
Đây đã là phương pháp tra tấn tốt nhất không làm thương tổn đến anh mà cô có thể nghĩ ra rồi!
Theo cô thấy, không ai có thể chịu được tra tấn như thế này.
Vì vậy lúc này cô vô cùng tò mò, bộ dạng Long Đình Dạ xin cô tha cho sẽ là cái dạng gì đây.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, Long Đình Dạ lại nhướng mày không để tâm nói.
"Em có thể thử xem.
"
Nghe anh nói như vậy, Thời Duy Hạ biểu biểu môi, liền cầm di động và cọ trang điểm xích lại gần.
Cô một bên chuẩn bị ghi hình anh chật vật xin tha, một bên cầm cọ trang điểm quét nhẹ nhàng trên ngực anh.
Theo cô thấy cái loại ngứa vô cùng nhưng lại không cách nào đưa tay ngăn lại được, là loại cảm giác thống khổ nhất.
Chỉ là khi cây cọ nhỏ trên tay cô nhẹ nhàng quét qua lại mấy lần trên ngực Long Đình Dạ, cô ngẩng đầu xem dáng vẻ người đàn ông, lại có chút kinh ngạc.
Khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của người đàn ông giống như mặt hồ mùa đông, bình tĩnh không có bất luận gợn sóng nào đáng nói.
Thấy thế cô dừng một chút, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng lẽ anh không sợ ngứa?
Cô không cách nào tưởng tượng được trên thế giới này vậy mà