Mà điều khiến cô cảm thấy vô cùng khó hiểu chính là, với Long Đình Dạ luôn cảnh giác hơn người, cùng đầu óc vô cùng tốt kia, mấy năm qua sao có thể vẫn luôn không phát hiện ra manh mối?
Lại hoặc là, anh quả thật từng phát hiện ra cái gì đó.
Nghĩ đến đây trong lòng Thời Duy Hạ bỗng căng thẳng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở bên cạnh.
Anh mặt Không biểu tình ngồi ở trước bàn, nhấp một ngụm hồng trà, nhận ra ánh mắt của cô liền chuyển mắt nhìn lại cô.
"Sao vậy, không hợp khẩu vị?" Anh nhíu mày, hỏi.
Thời Duy Hạ hồi thần, theo bản năng lắc lắc đầu, cầm lấy đôi đũa trước mặt gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng.
Hương vị quen thuộc từ lâu ở trong miệng, tâm cô bỗng trở nên ấm áp.
Vốn dĩ vì tức giận dẫn đến tâm tình không tốt, trong nháy mắt như được chữa lành.
Đời trước, sau khi anh trai xảy ra tai nạn cô cũng không còn thưởng thức lại hương vị này.
Luôn cảm thấy nơi này đối với cô mà nói, là một nơi gợi lên sự thương tâm.
Mà lúc này cô vô cùng may mắn có thể lại lần nữa trở lại nơi này, bù đắp tiếc nuối trước đây.
Vì vậy cô càng phải quý trọng mọi thứ trong hiện tại.
Hốc mắt mạc danh đỏ vài phần, Thời Duy Hạ hít hít cái mũi.
Mọi cảm xúc biến hóa của cô, từng chút một, toàn bộ đều lọt vào mắt Long Đình Dạ.
"Rất khó ăn sao?" Trong thanh âm của anh mang theo vài phần bất mãn.
Thời Duy Hạ lắc lắc đầu, duỗi tay sờ sờ khóe miệng, sau đó ngẩng đầu lên tươi cười với Long Đình Dạ.
"Không có, rất ngon, anh cũng ăn nhiều một chút."
Vừa nói chuyện vừa gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong chén Long Đình Dạ.
Long Đình Dạ nhìn chằm chằm cô mấy giây mới dời ánh mắt đi, vẻ mặt thong dong bình tĩnh bắt đầu ăn.
"Đúng rồi, Long Đình Dạ, buổi chiều anh có rảnh không, chúng ta đi xem phim đi?" Thời Duy Hạ một bên gặm sườn thơm ngào ngạt, một bên hỏi Long Đình Dạ.
Cô bỗng nhiên nhớ tới, đời