Long Đình Dạ giơ tay nhận túi xách, rũ mắt kiểm tra một phen, thấy đồ vật vẫn còn sắc mặt mới chuyển biến tốt đẹp vài phần.
Nhìn lướt qua Mạc Tùy, không có nhiều lời nữa mà trực tiếp xoay người trở về.
Thời Duy Hạ đã ngồi trên xe, thấy anh quay về ngồi vào trong xe không khỏi tò mò quay đầu chăm chú nhìn anh.
Ánh mắt dừng ở túi xách trên tay anh, sau đó cố ý lấy ngữ khí giễu cợt nói với anh.
"Không phải anh nói quá xấu sao, sao lại nhặt về?" Cô biểu biểu môi.
Giọng nói cô rơi xuống, sắc mặt Long Đình Dạ đổi đổi, biểu tình trên mặt tuấn mỹ tức khắc trở nên mất tự nhiên.
"Anh thích đồ vật xấu, không được?" Anh nhíu nhíu mày, khó chịu liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó trầm giọng nói.
Trong ngữ khí tràn đầy bá đạo!
Nhìn vẻ mặt biệt nữu của người đàn ông, Thời Duy Hạ nhịn không được cười trộm.
Người đàn ông này, ngay cả khi xấu hổ cũng vẫn bá đạo như thế.
Nghe thấy tiếng cười của cô, Long Đình Dạ trầm trầm, trên mặt nhiều hơn mấy phần tức giận.
"Thời Duy Hạ, rất buồn cười?" Anh ẩn nhẫn tức giận, từng câu từng chữ hỏi cô.
Trong giọng nói tràn đầy sự nguy hiểm.
Hay lắm, cô dám cười nhạo anh?
Thanh âm của anh làm Thời Duy Hạ hơi kinh ngạc, lập tức thu hồi tươi cười trên mặt.
"Khụ cũng tạm.
" Đang nói chuyện cô vội vàng chuyển hướng, làm bộ như không có việc gì nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy cô bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn, ánh mắt lạnh lẽo của Long Đình Dạ lại mạc danh nhu hòa vài phần.
Một lát sau anh mới lại lần nữa cúi đầu, nhìn về chiếc túi trên đùi mình kia.
Vốn môi mỏng đang nhấp chặt, không khỏi chậm rãi giương lên.
Trở lại biệt thự lưng chừng núi đã là lúc chạng vạng, thời tiết vốn vẫn luôn âm trầm bỗng nhiên hạ mưa nhỏ.
Xe vừa dừng lại người hầu liền chống ô che mưa lại đây, đưa hai người vào biệt thự.
"Thái thái, tôi ngao chè hạt sen nấm tuyết cho cô dưỡng nhan, cô tới nếm thử xem.
"
Thời Duy Hạ mới vừa vào cửa, quản gia liền mặt đầy cười lại đây, nhiệt tình nói với cô.
Từ lần Thời Duy Hạ nói những lời kia với quản gia, quản gia liền có không ít thay