Chú À! Em Yêu Anh!

Đều Là Vì Hứa Gia!


trước sau

Hai mươi năm trước,

Tần Ô Thi nằm trên giường mổ, thở hồng hộc nhìn Vĩ Triển Phong, trên tay anh ôm một đứa bé vừa chào đời, người vẫn còn mặc quân phục.

Bác sĩ nhìn người quân nhân nước nhà, lên tiếng:

- Sĩ quan Vĩ, chúc mừng ngài, là một đứa bé trai!

Vĩ Triển Phong nhìn đứa bé còn ẩm ướt nằm trong khăn cuộn, khóe môi gợi lên một nụ cười hiếm thấy.

Đưa tay xuống nắm lấy bàn tay Tần Ô Thi, anh nói một cách khẩn thiết:

- Thi Thi, cảm ơn em!

Tần Ô Thi thở dốc, người cô mệt lả đi, thê nhưng, cô vẫn nắm lấy tay anh, cười một cách hạnh phúc.

Cho đến khi thấy bộ quân phục trên người, Tần Ô Thi mới dần nhận ra điều kì lạ. Nụ cười trên môi cô chợt tắt đi, thay vào đó là một câu hỏi chứa đầy sự lo lắng:

- Anh sắp đi ư?

Vĩ Triển Phong nghe cô nói, trong thoáng chốc nét mặt dần thay đổi. Anh đưa đứa bé cho người bác sĩ bên cạnh, chầm chậm cúi người xuống nhìn Tần Ô Thi, đáp:

- Anh sẽ trở về mà, anh sẽ trở về bên cạnh em và con mà, luôn luôn như vậy!

Tần Ô Thi há miệng, nhưng một câu câu ngăn cản cũng không thể nói được, cô ngăn dòng nước mắt đang chực tuôn trào, lên tiếng:

- A Phong, anh nhất định phải quay trở về, anh phải cùng em đặt tên cho con, hứa với em đi?

Ngay lúc này, đột nhiên một quân nhân khác chạy vào, anh ta đứng trước cửa, hô to với Vĩ Triển Phong:

- Tổ trưởng, đã đến giờ đi rồi! Mọi người đều đang chờ!

Vĩ Triển Phong nhìn qua, anh gật đầu, sau đó quay lại với Tần Ô Thi, nói:

- Anh hứa, với lời hứa của một quân nhân chân chính! Đợi anh, Thi Thi!

Dứt lời, Vĩ Triển Phong nhướn người
đặt lên trán Tần Ô Thi một nụ hôn. Sau đó mạnh mẽ đứng lên, dứt khoát đi ra ngoài.

Tần Ô Thi nhìn theo bóng hình anh, đột nhiên bật khóc nức nở. Nước mắt đang kìm nén chợt tuôn ra như mưa, không có điểm dừng.

Bác sĩ thấy vậy, liền tiến lên vỗ về:

- Trung sĩ Tần, cô đừng lo lắng, Sĩ quan Vĩ là một người lính giỏi, anh ấy nhất định sẽ quay về!

Tần Ô Thi chớp mắt, cô hít vào một hơi thật sâu, nói:

- Tôi biết! Nhưng mà.... chúng tôi... đã có con!

Đối với đứa bé vừa đến thế giới này, điều tàn nhẫn nhất không phải là không được nằm trong vòng tay cha mẹ mình, mà chính là không được nhìn thấy họ. Ngày đứa bé ấy mở mắt... người đầu tiên xuất hiện trong tâm trí... chỉ có một người phụ nữ!

------------...-----------....--------------

Hứa Thanh lắc đầu, mỗi lần nhớ đến chuyện năm đó, ông lại cảm thấy đau lòng.

Đưa mắt nhìn về xa xăm, Hứa Thanh lên tiếng:

- Hứa gia có những người rất trung thành, và họ sẵn sàng hi sinh vì những điều tốt đẹp.

- Có thể mẹ của Thời Cảnh Thường là một người dũng cảm và cao quý nhất mà Hứa gia có, 36 tộc chúng ta không ai là không ngưỡng mộ, không ai là không tôn thờ cô ấy, thế nhưng..... người thật sự khiến ba khâm phục, và muốn bày tỏ sự tôn kính, lại chính là Vĩ Triển Phong và Tần Ô Thi.

- Bọn họ..... là tiêu biểu cho sự hi sinh thầm lặng và cao thượng nhất trên cõi đời này!

Truyện convert hay : Chí Tôn Tu La

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện