Chú À! Em Yêu Anh!

Hãy Dũng Cảm Sống!


trước sau

Tần Ô Thi được người quân nhân đưa về lều của Vĩ Triển Phong. Anh đặt cô lên giường, rồi chạy vội đi tìm thuốc trị thương.

Đúng lúc này, một binh sĩ khác lại chạy đến, hô lớn:

- Trung sĩ Tần! Trung sĩ Tần!

Lý Mạch đem hòm thuốc cứu thương đến chỗ Tần Ô Thi, sau đó chạy lại ra ngoài, anh nhìn một binh sĩ người đầy máu, lên tiếng hỏi:

- Trung sĩ Tần đang bị thương, có gì thì hãy nói với tôi! Là tin tức từ đội trưởng sao?

Người quân nhân gật đầu, ánh mắt anh buồn bã, đáp:

- Đội trưởng Vĩ hi sinh rồi! Trước khi anh ấy nhắm mắt, đã kêu tôi quay về, dẫn Trung sĩ Tần rời đi!

Lý Mạch như chết đứng khi nghe nói Vĩ Triển Phong đã chết, anh khó khăn nói thành tiếng:

- Đội trưởng... chết rồi?

Người binh sĩ kia mím môi, anh ngăn dòng nước mắt mình lại, nói:

- Hạ sĩ Lý, chúng ta phải mau rời đi, người Hà gia đang tháo chạy lên đây, chúng ta phải mau chóng đưa mẹ con Trung sĩ Tần chạy thôi!

Lý Mạch cố nín nhịn cơn đau đớn từ trong lồng ngực, anh mím môi, xoay người đi vào trong.

Chợt thấy Tần Ô Thi đã xuống giường, cô đang ngồi ở cạnh đứa bé, quấn khăn lại cho nó.

Lý Mạch cuộn tay thành đấm, anh đi tới, lên tiếng gọi:

- Trung sĩ Tần!

Tần Ô Thi không dừng động tác trên tay lại, cô vừa nhìn đứa con trai của mình, vừa nói:

- Hạ sĩ Lý, hãy đưa Vĩ Sâm đến Hứa gia, gặp Nhất Hứa trưởng lão, ông ấy sẽ bảo vệ an toàn cho thằng bé! Giữa chúng tôi và ông ấy đã có giao ước, nhất định Vĩ Sâm sẽ bình an ở đó!

Lý Mạch đi tới trước mặt cô, anh quỳ xuống, lên tiếng:

- Trung sĩ Tần, tôi sẽ đưa cô và đứa bé đi! Chúng ta phải mau rời khỏi đây!

Tần Ô Thi chầm chậm nhìn qua, cô cười nhẹ, trả lời:

- Chỉ mình anh và Vĩ Sâm thôi, hạ sĩ Lý! Tôi sẽ ở đây!

Lý Mạch lắc đầu, anh há miệng ngạc nhiên hỏi:

- Trung sĩ Tần, cô đang nói gì vậy? Tôi sẽ
không bỏ cô lại đâu!

Ánh mắt Tần Ô Thi lấp lánh, cô thở một hơi dài khó khăn, đáp:

- Anh phải mang theo Vĩ Sâm rời đi, tôi sẽ ở lại đây, cầm chân bọn người Hà gia, sẽ không để một ai thoát! Chúng ta không thể để công sức bao nhiêu năm tan thành mây khói được.

Lý Mạch mím môi, cúi đầu nhìn vết thương ở bụng cô, anh nghiến răng gọi:

- Trung sĩ Tần!

Tần Ô Thi đưa tay lên, cô đập tay vào vai anh, nói:

- Hạ sĩ Lý, tôi không thể đi được nữa, anh hãy giúp tôi bảo vệ Vĩ Sâm, thằng bé là nguyện vọng duy nhất của cả tôi và A Phong! Làm ơn!

Môi Lý Mạch như run lên, anh chầm chậm đưa tay lên, bế lấy thân hình nhỏ bé của Vĩ Sâm, đặt vào trong lồng ngực mình.

Một giọt nước mắt chợt rơi xuống gò má Tần Ô Thi, cô mỉm cười, lên tiếng:

- Đi đi!

Lý Mạch nghiến chặt răng, sau lời nói của cô, anh đứng bật dậy, chạy ra ngoài.

Từng bước chân mạnh mẽ đạp trên đất, băng qua muôn vàn cây cỏ và sường dốc, thấm đẫm cả những giọt mồ hôi và nước mắt, vững vàng tiến về phía thành phố.

Tần Ô Thi nhìn theo hướng Lý Mạch chạy đi, khóc không thành tiếng.

Vĩ Sâm... hãy dũng cảm sống! Thật xin lỗi con, cả mẹ và ba đã quá ích kỉ, đi trước một bước, không thể hoàn thành lời hứa cho con một gia đình hoàn chỉnh!

Xin lỗi... mẹ không thể bỏ ba con ở lại đây một mình! Không thể...

Nghĩ rồi, Tần Ô Thi với tay đến hộp thuốc cứu thương, cô lấy ra một dải băng, quấn quanh hông của mình, rồi cột lại thật chặt.

Nhìn đến phía chiếc súng ngắm dài, cô chậm rãi trườn tới, cầm lấy nó lên, đi ra ngoài....

Truyện convert hay : Đấu Phá Chi Vô Thượng Chi Cảnh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện