Chú À! Em Yêu Anh!

Tại Sao Cô Lại Để Ý Vậy Chứ!


trước sau

Hứa Á Nhan mím môi, cô không biết phải nói gì. Tất cả đề vượt xa cái gọi là tưởng tượng của cô rồi, chẳng thể suy đoán được nữa!

Đảo mắt, cô lại hỏi tiếp:

- Nhưng mà... ba đã chăm sóc anh ta từ lúc nhỏ luôn ư? Con chưa từng thấy ba dẫn anh ấy về đây chơi!

Hứa Thanh gật đầu, đáp:

- Đúng vậy ba đã nhận trách nhiệm chăm sóc Tiểu Sâm, nhưng ba nuôi nó bên ngoài. Giữa con và thằng bé có hôn ước ràng buộc, nhận nuôi nó sau này sẽ rất rắc rối trong việc tháo gỡ quan hệ, vậy nên ba không dám làm.

- Ba đã thuê vú nuôi chăm sóc cho Tiểu Sâm, lâu lâu mới đến thăm nó một lần. Về sau, Hứa gia ngày càng bận rộn, ba đã không tới thăm thằng bé nữa, lần gặp mặt đầu tiên là lúc nó đã 9t rồi.

- Nó hay thường đến nhà chính Hứa gia xem mọi người luyện thuật vị, rồi đam mê lúc nào không hay. Nó tự học hỏi, tự luyện tập, cho đến khi ba nhận ra nó có thiên phú, mới xin nhận làm học trò.

Hứa Á Nhan nhíu mày, hỏi tiếp:

- Vậy tại sao anh ta lại biến mất? Lúc nãy khi gặp, ba hình như rất ngạc nhiên vì đã chạm mặt anh ta!

Hứa Thanh mím môi, trầm tư suy nghĩ, sau vài giây thì trả lời:

- Lên năm 15t, một hôm ta đến nhà thăm Tiểu Sâm thì phát hiện thằng bé đã chuyển đi, vú nuôi thì cứ tưởng nó đến nhà ba, nên không hỏi gì cả. Tiểu Sâm tự dọn ra ngoài sống một mình, không ai điều tra ra được tin tức gì, từ đó, ba cũng không tìm được Tiểu Sâm nữa!

- Gặp lại nó sao bao nhiêu năm như vậy, bất ngờ là chuyện bình thường mà!

Hứa Á Nhan híp mắt, trong đầu cô chợt lóe lên suy nghĩ.

15t đã bỏ đi rồi sao? Một đứa bé vừa đạt tuổi vị thành niên như thế? Có thể bỏ đi đâu được chứ?

Chưa kể, anh ta làm cách nào để lăn lộn ngoài đời sống khi không có sự hỗ trợ từ Hứa gia? Một đứa trẻ 15t thì có thể kiếm ra bao nhiêu tiền cơ chứ?

Hứa Thanh nhìn đồng hồ, chợt thấy đã trễ, ông đứng dậy, nói với Hứa Á Nhan:

- Được rồi, cũng trễ rồi, con mau đi nghỉ sớm đi! Mai còn có việc phải làm đấy!

Hứa Á Nhan
vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình, cô qua loa gật đầu, đáp:

- Vâng, ba ngủ ngon!

Hứa Thanh nhấc chân bước lên lầu, không quên để lại một câu:

- Nhớ xem tài liệu gia chủ đưa đấy!

Hứa Á Nhan chớp mắt, hét to trả lời lại:

- Con biết rồi, xem liền đây!

Vừa nói, Hứa Á Nhan vừa với tay lấy tập tài liệu trên bàn, nhưng ánh mắt vẫn cứ đắn đo suy nghi thứ gì đó.

Người hầu đi lên phòng khách, chợt thấy cô ngồi thất thần, liền lên tiếng hỏi:

- Tiểu thư, cô có muốn uống gì không?

Hứa Á Nhan mím môi, thuận miệng đáp:

- Cho cháu một ly sữa!

Đang chìm trong suy nghĩ của mình, chợt Hứa Á Nhan nhíu mày, cô chớp chớp mắt, trong đâu như ngừng hoạt động, cô tỉnh hẳn, thắc mắc lẩm bẩm:

- Nhưng mà... tại sao mình lại tốn công suy nghĩ về anh ta chứ? Gia đình anh ta thì liên quan gì tới mình đâu?

Hứa Á Nhan chớp chớp mắt, cô đưa tay lên vỗ mặt mình, lắc đầu nói:

- Ai nha, ai nha, không được rồi! Mình chắc chắn bị ấm đầu rồi mới để ý tới anh ta! Phải mau đi xem tài liệu cho lạnh đầu thôi! Đúng, phải mau xem thôi!

Nói rồi, Hứa Á Nhan đứng dậy, cô cầm theo bản tài liệu đi lên lầu.

Đúng lúc này, người hầu mang ly sữa ra cho cô, thấy cô di chuyển lên tầng trên, liền hỏi lớn:

- Tiểu thư, sữa của cô?

Hứa Á Nhan xé bao giấy trên tay ra, cô thò tay vào trong lấy tài liệu ra xem, thuận miệng đáp:

- Không uống nữa!

Người hầu: "...."

Cái gì vậy? Chơi cái trò gì mà kì vậy?

Bắt người ta rót sữa đem dâng đến tận miệng rồi lại bảo không uống nữa?

Chơi dậy ai chơi lại đây??

Người hầu chớp chớp mắt, lắc đầu khó hiểu xoay người đi lại vào bếp.

Thôi thì…. uống một mình cho bổ vậy!

Truyện convert hay : Nghịch Thiên Chí Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện