???? Edit: Miahem
Vài ngày sau, trong ca trực tối, có một vị khách đến tiệm.
Tóc dài như thác nước, eo thon thả như cành liễu, xinh đẹp đến không gì sánh được, chỉ có thể là Doãn Xán Xán.
Đã 12 giờ rưỡi khuya, xung quanh khách đã về hết, Cố Nhạc Nhiên mới có thể ngồi xuống cùng chị ấy trò chuyện, "Chị muốn uống gì?"
Doãn Xán Xán: "Một tác cà phê miễn phí đi."
"Không có."
"Em không thể suy nghĩ linh hoạt một chút à?"
"À."
Sau đó, Cố Nhạc Nhiên tự xuất tiền túi mua một ly cà phê Lam Sơn bưng lên.
Doãn Xán Xán nhấp một ngụm, giọng nói quyến rũ khiến cả người cô như nhũn ra "Nghe nói Lục tổng bị bệnh.
Tôi vừa đi thăm anh ấy.
Hiện tại hai người sống chung với nhau à?
Cố Nhạc Nhiên cảm thấy xấu hổ, "Chỉ là ở cùng một chỗ mà thôi."
"Đều ở cùng một chỗ rồi mà em còn nói "chỉ là" sao?" Doãn Xán Xán khinh thường liếc cô một cái, "Mỗi ngày đối mặt với Lục Trạch Vũ? Anh ấy lớn lên quả thật xinh đẹp, dáng người thì không lời gì để nói, hắn mỗi ngày ở trước mặt em đi qua đi lại, em thật sự là không có một chút ý đồ biến thái gì sao? Còn có bờ môi gợi cảm kia, em chẳng lẽ không muốn hôn một cái? Em cũng không tưởng tượng cảm giác khi được ôm trong lồng ngực ấm áp đó là như thế nào hả......"
Thật không chịu nổi, "Chị ơi,xin chị hãy tự trọng."
"Hậu quả của tự trọng chính là độc thân.
Đừng nghe cái đồ cổ lỗ sỉ kia nói, Đừng che giấu bản thân mình khi đang ở độ tuổi quyết rũ nhất.
Sau trưởng thành, em chính là người lớn, tại sao không thể làm những chuyện mình yêu thích? Chỉ cần em thực hiện các biện pháp bảo vệ an toàn cho chính mình, có quan hệ thân mật cùng những người đàn ông mình thực sự thích, và làm phong phú thêm kinh nghiệm sống của mình, đó có thể không phải là điều xấu."
"......"
Doãn Xán Xán thở dài: "Lục Trạch Vũ giống như một chiếc váy mà em rất thích ở trung tâm thương mại.
Nhưng em lại luyến tiếc không mua, khẽ cắn môi rồi từ bỏ.
Sau đó vài năm, em có tiền, có thể mua được tất cả những chiếc váy mình thích, nhưng rốt cuộc cũng không phải là cái kia nữa, cả đời này mỗi lần nghĩ lại là