???? Edit: Miahem
Là khán giả duy nhất ở đây, Cố Nhạc Nhiên thực sự không có mặt mũi xem tiếp.
Doãn Xán Xán ước chừng là sờ đủ rồi, rốt cuộc cũng chịu thả Vu Bác ra,cử chỉ duyên dáng nhấp một ngụm cà phê, "Thất thần làm gì, còn không mau thanh toán tiền cà phê cho chị."
"Cái gì?"
"Cho rằng vừa rồi là dạy học miễn phí sao?"
Cố Nhạc Nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ, xúc động muốn chọc mù hai mắt của mình.
Buổi tối khoảng 7 giờ về đến nhà, vừa mở cửa, đã ngửi thấy mùi thơm của món thịt kho tàu.
Đến phòng bếp nhìn thấy Lục Trạch Vũ đang mặc tạp dề xào rau.
Đó là cái bà nội hay đeo, bởi vì do cô mua nên có màu hồng phấn.
Một người đàn ông thực sự có thể mặc màu hồng phấn đẹp đến như vậy.
So trong nồi thịt kho tàu thì ăn vừa miệng hơn nhiều.
Lục Trạch Vũ ngẩng đầu nhìn cô: "Đã về rồi?"
"Ừm!"
"Rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
"Vâng."
Lục Trạch Vũ rất ít xuống bếp, hôm nay lại cố ý làm thịt kho tàu, sườn heo om cùng gà hầm nấm cho cô.
Con người này thanh tâm quả dục*, nên uống cháo trắng ăn rau xanh, thỉnh thoảng còn thè đầu lưỡi liếm môi một chút.
(* có một suy nghĩ trong sáng và không có ham muốn dục vọng)
Động tác lùa cơm của Cố Nhạc Nhiên chậm, trong đầu chỉ tràn ngập cảnh tượng ngậm lấy lưỡi anh, hung hăng hôn sâu một lúc......!
Tuy nhiên, dù có tưởng tượng đến đâu, suy nghĩ dâm đãng cũng vô ích, thứ cuối cùng nhét vào miệng cô chỉ là cơm trắng vô vị.
Ngày hôm sau là ngày cuối cùng cô đi làm, trước khi ra ngoài Cố Nhạc Nhiên có nói qua với Lục Trạch Vũ.
Khi các nhân viên đang ở trong phòng nghỉ để thu dọn đồ đạc cá nhân và chuẩn bị rời đi, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện bên người cô.
Kiều Mộc chớp mắt nhìn cô, "Nghe nói hôm nay cậu lãnh lương, bổn soái đích thân đến cọ cơm."
Một người đột nhiên xuất hiện trong phòng thay đồ, làm Cố Nhạc Nhiên giật mình, quên không đóng tủ đồ lại.
Kiều Mộc xưa nay luôn tinh mắt, trong nháy mắt nhìn thấy một tấm ảnh dán trong tủ đồ của Cố Nhạc Nhiên, anh ta liền đưa tay giật lấy, tự luyến nói: "Là ảnh của tôi sao?"
Anh ta vừa chuẩn bị đưa bức ảnh lên xem, đã bị cô "bang" một cái đánh vào mắt, cái gì cũng chưa thấy, tròng mắt thiếu chút nữa chảy máu, đau đến mức hét lên, cầm tấm ảnh chạy trốn khắp nơi.
Cô hùng hổ đuổi theo: "Trả lại cho tôi!"
Kiều Mộc chạy tới quầy bar, núp sau lưng Vu Bác, tránh trái tránh phải, "Học trưởng cứu mạng, cậu ấy muốn hành hung em!"
Cố Nhạc Nhiên đuổi theo, nhào vào vòng tay Vu Bác, một cước tung ra thiếu chút nữa đánh trúng mặt hắn, thân hình Kiều Mộc thấp thoáng, lại quấn lấy cửa hàng trưởng, "Anh phải quản lý nhân viên của mình chứ!"
Cô vừa tức giận vừa lo lắng, một bên vây quanh cửa hàng trưởng cùng Kiều Mộc đang nhảy nhót tránh né, một bên thở dốc: "Cửa hàng trưởng......!Anh giúp em......!lấy lại được không?"
Cửa hàng trưởng liền nhanh tay đoạt lấy bức ảnh, cười nói: "Được."
Sau đó lật lại, nhìn thoáng qua.
Cố Nhạc Nhiên nghiến răng: "Sao anh còn làm như thế!"
Anh ta tán dương huýt sáo, "Lớn lên không tồi, bạn trai?"
Cô đỏ mặt giựt lấy ảnh chụp, "Không phải."
Kiều Mộc không cam lòng lại chạy tới đoạt, Cố Nhạc Nhiên dứt khoát kéo cổ áo của hắn, gấp gáp đem ảnh cất vào, "Có bản lĩnh cậu đoạt đi, cẩn thận tôi kiện cậu xâm phạm thân thể người khác."
Kiều Mộc tự nhiên không dám lỗ mãng, không cam lòng hỏi cửa hàng trưởng: "Người trong ảnh là ai vậy?"
Vu Bác cũng lại đây xem náo nhiệt, "Có đẹp trai bằng tôi không?"
Cửa hàng trưởng nhìn bọn họ liếc mắt, lắc đầu, "Hai người hoàn toàn không so sánh được."
Kiều Mộc không cho là đúng "Hừ" một tiếng, "chắc là một tên tiểu bạch kiểm* rồi?"
(*chỉ những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), trai bao hám tiền...)
Vu Bác cũng nói: "Cố