???? Edit: Miahem
Ngày hôm sau là chủ nhật.
Cố Nhạc Nhiên đề nghị lái xe ra ngoài đi dạo, anh cũng không có phản đối.
Bình thường những người mới tập đều rất thấp thỏm lo lắng, nhưng cô thì ngược lại.
Vừa nói chuyện, vừa lái xe, kỹ năng lái xe vô cùng thành thạo.
Lái xe một hồi lâu, đến nơi có cảnh sắc không tồi, liền ngừng lại.
Cô cảm khái: "Nếu có thể được ngủ ở một nơi đẹp như thế thì tốt quá."
"Cháu có thể hạ lưng ghế xuống."
"Thật sao? Cháu không biết."
Lục Trạch Vũ nhấn nút điều chỉnh lưng ghế của chính mình, "Chính là như vậy."
Không ngờ, cả người cô đột ngột nghiêng sang một bên, anh không kịp né tránh,liền bị cô trấn áp ngã xuống ghế.
Ánh mắt tham lam dừng trên khuôn mặt anh, thật lâu sau, mới chuyển hướng sang nút điều chỉnh, "Chỗ này có ba cái, là cái nào mới đúng?"
Lục Trạch Vũ ngồi dậy, đẩy tay cô ra, "Hỏi thì hỏi, làm gì đột nhiên ngã người xuống vậy, làm việc không cần hấp tấp bộp chộp như vậy."
Bị anh đẩy sang một bên, cô vẫn cười cợt nhả, "Biết rồi."
Tới buổi tối, Cố Nhạc Nhiên muốn nghe anh hát, dù chỉ là một bài cũng được.
Lục Trạch Vũ thập phần ghét bỏ, "Mỗi ngày đều hát, nghệ sĩ đường phố à."
Nói rồi từ tủ TV lấy ra một bộ XBOX, bắt đầu đuổi người đi, "Nếu cháu nhàn rỗi, có thể chơi cái này một mình."
Cô liếc nhìn mấy cái hộp trò chơi đen sì, "Chơi như thế nào, mấy thứ này đều là lần đầu tiên cháu nhìn thấy."
"Không phải cháu rất thông minh sao, tự mình nghiên cứu đi."
"Vậy cháu đây cân nhắc một chút, chú ngồi bên cạnh canh chừng đi, miễn cho cháu làm hư máy móc."
Cố Nhạc Nhiên khởi động máy liền nói, "Như thế nào toàn tiếng Anh vậy?"
"Ngân hàng Quốc gia là tiếng Trung, nhưng ít trò chơi hơn."
Thấy mình đã chọn rất lâu rồi nên cô chọn đại một trò chơi là "Ngọn đồi im lặng".
Anh đột nhiên đứng dậy: "Được rồi, cháu từ từ chơi, tôi về phòng trước."
Cố Nhạc Nhiên nhớ tới lần trước cùng Lục Trạch Vũ xem phim điện ảnh, anh ấy trở nên rất nghiêm túc mỗi khi màn ảnh xuất hiện cảnh kinh dị, "Chú sợ sao?"
"Tôi sẽ sợ điều này sao?" Anh một lần nữa ngồi xuống, như để chứng minh điều gì đó, "Cháu tiếp tục đi"
Cô bước vào trò chơi
Sau khi chơi một lúc, "Di" một tiếng, "Tại sao trò chơi này lại khác với cốt truyện phim?"
"Sao thế, cháu sợ?"
"Cháu mới không sợ đâu!"Cô rõ ràng chột dạ, mà vặn nhỏ âm lượng.
Trò chơi này là góc nhìn thứ nhất, cảm giác