Đến khi Dương Di quay lại vẫn còn Hàn Lâm nói chuyện vui vẻ với Dì Cao chú Cao nhưng khi hỏi đến Tạ Kiến Minh thì mọi người bảo anh đi đến vườn hoa oải hương dạo rồi.
Đến vườn hoa oải hương sao?
- Tối rồi đến đó không sợ con trùng cắn à
Nói thì vậy nhưng cô vẫn quay đầu ra cửa chạy đến về phía vườn hoa.
Đường vắng nhưng đèn rất sáng cả một khu không có chỗ nào là không có đèn đường cả.
Đèn đường làm từ đèn nhân tạo mặt trời nên khi cúp điện ở ngoài đường vẫn sáng trưng.
Cô đi thẳng một lúc rồi vẹo vào ngõ bên phải đi thêm tí nữa lên đến vườn hoa oải hương.
Tối hôm nên chẳng ai ở đây cả chỉ còn lại một bóng dáng cao to ngồi ở ghế gỗ kia.
Nhìn bóng lưng Tạ Kiến Minh cảm giác thật cô đơn, khó tả.
Cô lại gần đến chỗ anh nhẹ nhàng bước chân để không phát ra tiếng động quá lớn.
Tạ Kiến Minh dù nghe tiếng bước chân rất nhỏ nhưng vẫn quay đầu lại liền thấy Dương Di đã đứng sau lưng mình rồi.
Cô nghiêng nghiêng đầu, hai tay để đằng sau nhìn anh hồi cất giọng.
- Không về à? ở đây làm gì
Gió thổi ngang qua se lạnh, anh mới hoàn hồn lắc đầu trả lời.
- Em về với Hàn Lâm trước đi, anh về sau
Dương Di không nói gì mà vẫn lặng thinh nhìn Tạ Kiến Minh đến khi anh ngượng quay đầu nhìn đám hoa oải hương trước mặt cô mới bất thình lình hỏi.
- Đừng nói anh tránh mặt tôi đấy nhé
Hai giây sau anh liền chối.
- Không có chỉ là muốn đi dạo thôi
Nữa đêm nữa hôm ra đây nhìn đống hoa oải hương màu tím bị màng đêm che khuất đến không rõ màu hoa lại còn có mấy con muỗi bay qua bay lại.
Đi dạo ở đây? Anh biết lựa chỗ thật.
Cô đi đến trước mặt anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu kia.
Dương Di lấy từ trong túi áo khoác ra một viên kẹo đường chìa tay ra đưa đến trước mặt anh cất giọng nhẹ nhàng.
- Hôm qua rõ ràng là anh làm sai mà hành động cứ như là lỗi của tôi vậy, cho anh đó coi như dỗ anh được không
Cô mỉm cười khẽ khom người xuống đưa bàn tay có viên kẹo đường ở trên sát lại gần anh thêm chút nữa.
- Về nhà thôi, lạnh c.
h.
ế.
t mất
Tạ Kiến Minh nhìn cô gái trước mặt dùng giọng điệu nhẹ nhàng đang dỗ anh về nhà cùng.
Trước đây chẳng bao giờ thấy cô dỗ dành anh dù bản thân cô làm sai nhưng vẫn bướng hờn dỗi không chịu thua, mọi lần đều là anh nhượng bộ cô đễ hết giận.
Hôm qua anh làm sai, hôm nay cô dỗ anh!
Đúng là chuyện ngược đời nhất anh từng thấy, đáng lý ra bây giờ cô bé Dương Di nhỏ hơn anh 14 tuổi trước mặt phải giận dỗi tuyệt giao anh mới đúng chứ.
Nhìn viên kẹo trên tay cô lại nhớ đến năm ấy anh nhắc cô phải đem theo kẹo đường bên người, vì khi chụp ảnh mẫu thường xuyên