Dương Di với lũ bạn ngồi ở một quán nước thường dành cho sinh viên đến đây ôn bài, Cả đám ồn ào nháo nhào cả buổi chỉ mỗ Dương Di là đầu óc trên mây trong tập trung nồi.
Dù sao trong đám này cũng có hai sinh viên giỏi là Phàm Tư với Lý Quân Hạo cho dù không có cô làm bài chung cũng chẳng sao, chỉ là lâu lâu thì Phàm Tư lại cuộn tròn quyển tập đập lên đầu Dương Di cho cô tập trung.
Đến tối 9h30 tối cô cùng đám bạn mới đi về, Dương Di vừa xuống xe đứng trước cổng nhà vẫn chưa kịp vào thì Tạ Kiến Minh từ đâu đi đến kéo tay đi, chưa kịp phản ứng thì đã bị lôi vào trong xe rồi.
Ban đầu còn giãy giụa vì tưởng bi3n thái nhưng khi nhìn rõ đó là mặt của Tạ Kiến Minh cô mới ngồi ik trong xe.
Vừa vào xe Tạ Kiến Minh liền bắt đầu lái đi không nói một lời nào hết, cô chưa gài dây an toàn quay người sang nhìn anh vừa khó chịu hỏi.
- ‘’ Kiến Minh anh làm gì vậy ‘’
Anh không trả lời.
- ‘’ Nè dừng xe lại đi …Kiến Minh ‘’
Xe dừng ngay nhà Tạ Kiến Minh lại kéo tay cô đi vào trong nhà đóng cửa lại quay đầu nhìn cô đang ngớ người ra, cả hai nhìn nhau ánh mắt như chứa đầy nhiều điều muốn nói ra rồi lại thôi.
Tạ Kiến Minh cất giọng khàn khàn.
- ‘’ Chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi ‘’
Giây sao đó cô nhanh chóng tiếp lời.
- ‘’ Nói gì chứ? anh không tin em thì còn gì để nói ‘’
Anh bước chân đi đến từ từ đưa bàn tay cầm lấy tay cô đang lơ lửng giữa không trung.
- ‘’ Em đừng như vậy nghe anh nói đi ‘’
Dương Di cười lạnh rút tay ra nhìn Tạ Kiến Minh đang cố gắng làm lành với người mà ngay từ đầu đã không tin tưởng người đấy …nghĩ đến đây thì buồn cười thật, môi cô khẽ run lên trả lời.
- ‘’ Em không nuốt lời đâu nếu khi anh cần nhu cầu thì gọi em sẽ đến nhưng nếu về việc khác thì không cần đâu …chúng ta chẳng là gì hết chỉ là mối quan hệ bạn giường thôi không phải sao ‘’
Không nhắc thì có lẽ Tạ Kiến Minh thật sự quên mất rằng vốn dĩ cả hai là loại quan hệ này nhưng tại sao khi từ miệng của cô nói thẳng ra lại giống như đang tuyệt giao vậy.
Dương Di nhìn anh không nói gì thì nói tiếp.
- ‘’ Nếu như hôm nay anh cần thì em sẽ ở lại còn nếu không thì em đi đây ‘’
Cô đi về phía cửa được hai bước thì Tạ Kiến Minh đi đến nhấc bổng cả người cô lên vác lên vai sẵn tiện đi vai bước nữa khoá cửa luôn.
- ‘’ Làm gì vậy anh bị bệnh à bỏ xuống đi ‘’
Tạ Kiến Minh đi thẳng vào trong phòng thả cô xuống chiếc giường niệm mềm mại