- ‘’ Chu Trí Cường nhanh lên tên chậm chạp này ‘’
Hạ Dương Di ngồi trong chiếc xe hơi ló đầu ra hối thúc Chu Trí Cường đang trong nhà chuẩn bị đi học nhóm.
Cậu cau mày như khỉ đi ra vừa mắng.
- ‘’ Tiểu thư à cậu có thể nhỏ tiếng một chút không mới 6 giờ sáng cậu la lối um sùm không sợ hàng xóm qua mắng à ‘’
- ‘’ Ai dám mắng tôi chứ ‘’
Chu Trí Cường ‘’…’’
Cô nhíu mày nhìn cậu nói tiếp.
- ‘’ Tên ngốc đứng đó làm gì mau lên xe đi ‘’
Chu Trí Cường chán nản ‘‘chậc’’ một cái rồi tiến gần nhìn Hạ Dương Di ngồi trong xe đáp.
- ‘’ Cậu đấy đừng đi xe nữa cậu chưa bao giờ đi bộ sao ‘’
Dương Di thản nhiên nói.
- ‘’ Có xe không đi, đi bộ làm gì ‘’
Chu Trí Cường nghe xong liền cảm thán mình hình như đang nói chuyện ngu ngốc với một cô tiểu thư rồi.
Cậu vãy vãy tay ra hiệu cho cô xuống xe, ai mà ngờ cô lại mở cửa xe đi xuống thật.
Hạ Dương Di không kiên nhẫn khoanh tay lại ra vẻ mặt phiền phức ráng nói.
- ‘’ Làm sao ‘’
Chu Trí Cường không trả lời kéo cổ tay cô kéo chạy đi vừa nói lớn.
- ‘’ Tài xế ơi anh về đi hôm nay không cần chở cậu ta đâu ‘’
Dương Di bị kéo chạy đi vừa quay đầu lại cầu cứu tài xế trong vô vọng, đột nhiên nhà bên ló đầu ra một thằng nhóc còn mớ ngủ giọng điệu phải nói là muốn đánh cô và Chu Trí Cường đến nơi.
- ‘’ Hai người các ngươi sáng sớm yên tĩnh chút không được hả có tin ông đây cho một trận không ‘’
Chu Trí Cường nghe xong xanh mặt kéo cô chạy nhanh hơn vừa cười ha hả nói giọng đủ nghe.
- ‘’ Sao nào như vậy có phải vui hơn khi đi xe không’’
Dương Di dù sợ cái tên kia lỡ như chạy ra đánh cô thật nhưng mà phải thừa nhận rằng thử cảm giác mạnh ngứa đòn như thế này đúng là thú vị hơn nhiều so với thường ngày đi xe có máy lạnh.
Trong con hẻm nhỏ hai người trẻ tuổi trên lưng còn đeo cặp sách cầm tay nhau vừa chạy vừa cười hớn hở.
Tuy rằng rất ồn ào nhưng bà lão đi đường nhìn hai đứa trẻ lại mỉm cười nhớ đến mấy chục năm trước cũng từng ồn ào như thế với cậu bạn thanh xuân của bà.
Chu Trí Cường kéo cô đến một tiệm sách để học, từ khi quen biết cái tên khùng này quả thật những nơi cô đến rất giản dị bình thường thậm chí có hôm hai người còn không tốn một đồng nào khi ra ngoài.
Học cả buổi sáng đến chiều ở nhà sách chuẩn bị đi về vừa bước ra cửa trời âm u kéo may đen.
- ‘’ Nè họ Chu kia có khi nào trời mưa không ‘’
Chu Trí Cường nhìn lên trời đen còn hơn cả cái con đường tương lai của bản thân …
- ‘’ Cậu sức khỏe có tốt không ‘’
Hạ Dương Di quay đầu nhìn cậu ‘’??? ‘’
- ‘’ Nè cậu có thể hỏi câu liên quan đến hoàn cảnh bây giờ có được không ‘’
Nói dứt lời thì trời mưa luôn …mưa ào xuống rất to lại còn đột ngột nữa.
Chu Trí Cường nhìn cô mỉm cười vui vẻ.
- ‘’ Hạ Dương Di cậu từng tắm mưa chưa ‘’
- ‘’ Hả? ‘’
Chưa kịp trả lời thì lại một lần nữa không báo trước trực tiếp Chu Trí Cường kéo tay cô chạy ra đường trong khi trời đang mưa ào ào …
Hạ Dương Di từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gan dạ khùng điên đi tắm mưa như thế này bao giờ …cảm giác rất lạ những giọt nước trên cao ào ào rơi xuống người cô rồi xuống mặt đất, cảm giác không giống vòi tắm ở nhà, có một thứ gì đó khiến người khác dễ chịu hơn nhiều tuy không biết trước liệu có bị cảm hay không nhưng hiện tại rất vui không thể nghĩ ngợi nhiều như vậy.
Chu Trí Cường cầm chặt lấy cổ tay cô vừa cười ha hả ngốc nghếch nói to.
- ‘’ Tôi nói cho cậu biết cảm giác hạnh phúc nhất trước khi trưởng thành là phải cùng bạn bè tắm mưa đó ‘’
…
Tuy vui thật nhưng khi chạy ngoài trời mưa như hai đứa dở hơi thì khi đến nhà ướt như chuột lột.
Chu Trí Cường tiện tay ném cho cô một cái áo sơ mi và cái quần thun có dây rút của mình cho cô vào nhà vệ sinh thay, ở ngoài đứng sáy tóc còn lẩm bẩm.
- ‘’ Nhà tôi chỉ có hai cha con nên không có đồ nữ đâu cậu mặc tạm đi …à mà cậu đừng để ý mấy thứ đồ xung quanh nhà vệ sinh đấy nhé ‘’
Giọng của Dương Di vọng ra từ trong nhà vệ sinh.
- ‘’ Không được để ý kiểu gì khi cậu treo đồ lót ngay trên giá móc đồ chứ nó ngay ở trước mặt tôi cơ mà cậu mặc cỡ nhỏ nhỉ ‘’
Chu Trí Cường ‘’…’’
//Con nhỏ này hình như không xem mình là con trai thật à //
Một lát sau Dương Di mở cửa đi ra với bộ đồ rộng thùng thình.
- ‘’ Nè khi nào trời mới hết mưa vậy ‘’
Chu Trí Cường im lặng một lúc rồi bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô nói.
- ‘’ Hay là để tôi bắt xe chạy đến tìm hỏi ông trời nhé’’
Dương Di tiện chân đạp cậu một cái rồi đến chỗ ghế ngồi lau tóc.
Chu Trí Cường nhìn cô một lúc lâu rồi dựa lưng vào tường khoanh tay phì cười nói.
- ‘’ Nè tôi bảo tại sao cậu đang mặc đồ của tôi, tóc ướt,trời mưa, trong nhà cô nam quả nữ nhưng