Gương mặt Tạ Kiến Minh tối sầm lại, nhìn hai người đang nằm trên giường với đôi mắt sắc lạnh hung dữ, cả người tức giận run lên mở miệng nặng ra từng chữ.
- ‘’ Hai người đang làm …’’
Chu Trí Cường vội vàng đỡ Dương Di dậy vừa lắp bắp trả lời.
- ‘’ Không phải hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi anh đừng nghĩ bậy ‘’
Dương Di nhìn Tạ Kiến Minh đang tức giận sợ không chừng có lẽ tí nữa đánh nhau mất liền khìu khìu tay Chu Trí Cường nói nhỏ.
- ‘’ Cậu mặc áo vào về trước nhanh lên ‘’
- ‘’ Hả …à được ‘’
Chu Trí Cường lậc đật cầm lấy áo trên tay Dương Di rồi đi ra cửa phòng lướt qua người Tạ Kiến Minh.
Dương Di không biết mở miệng giải thích làm sao định mở miệng nói thì anh nhìn cô vẫn là ánh mắt dữ tợn lúc nãy nói.
- ‘’ Em với cậu ta thật sự đã từng ngủ chung rồi đúng không ‘’
Dương Di nghẹn lời lúng túng cố giải thích.
- ‘’ Không phải đâu là do cậu ấy trượt chân nên mới ngã xuống …em không có gì hết với cậu ấy ‘’
- ‘’ Thế tại sao lại cởi áo ‘’
- ‘’ Em…Á ‘’
Cô chưa kịp nói thì Tạ Kiến Minh đi đến cầm cổ tay cô kéo đi ra khỏi phòng, nắm rất chặt làm cổ tay của Dương Di rất đâu cô vừa giãy giụa vừa nói lớn.
- ‘’ Tay em đau anh buông ra đi ‘’
Tạ Kiến Minh nhận ra bản thân mình nắm rất chặt cũng sẽ biết tay cô sẽ đau nhưng hiện tại bay giờ trong thâm tâm anh như muốn nổ tung ra trong đầu bây giờ chỉ còn những câu //phải giữ chặt cô ấy lại//
Dương Di đau tay tới nổi phát khóc nức nở vừa la lớn.
- ‘’ Tay em đau ‘’
Tạ Kiến Minh khựng bước chân lại buôn tay ra quay đầu vác cả người cô lên vai phải rồi đi ra ném thẳng cả người Dương Di vào xe.
Dương Di không giãy giụa nữa mà ngồi ngoan ngoãn trên xe vì lần nào như thế này anh cũng sẽ không nói một lời nào mà thẳng thừng kéo cô về nhà chỉ là hôm nay nhìn ánh mắt của Tạ Kiến Minh rất hung dữ nhìn vào có chút sợ hãi.
Tạ Kiến Minh đi xe càng ngày càng nhanh, đường lại rất đông xe cộ đi qua lại nhưng chiếc xe của anh cứ như gió vượt qua từng chiếc xe mà lao thẳng về phía trước.
Dương Di ban đầu thấy bình thường nhưng càng ngày ngoài đường càng nhiều xe liền sợ hãi giọng run rẩy quay sang nhìn Tạ Kiến Minh vừa ríu rít nói.
- ‘’ Kiến Minh anh chạy chậm thôi …nghe em nói không chạy chậm lại thôi ‘’
Tạ Kiến Minh thì như sói điên mà cứ chạy với tốc độ như vậy may mắn là vẫn không sao cho đến khi về nhà.
Anh xuống xe mở cửa kéo tay cô ra khỏi ra nhanh chóng đi vào nhà.
Dương Di mọi lần sẽ nghĩ Tạ Kiến Minh trực tiếp kéo cô vào phòng ngủ rồi mắng cô một trận rất lớn sau đó lại mạnh bạo mà ‘làm’.
Nhưng anh lần này lại kéo cô vào phòng đọc sách, Tạ Kiến Minh sờ sờ trên bức tường gỗ rồi đẩy ra xuất hiện cánh cửa gỗ ngay sau bức tường kia.
Dương Di ở đây lâu như vậy mà giờ mới tận mắt thấy được thì ra ở đây vẫn