Dương Di còn chưa kịp báo với ai một tiếng đã đến sân bay luôn vì chắc chắn bản thân biết nếu nói ra thì chẳng ai chịu cho cô đi hết nhưng mà cô thật sự rất muốn lấy lại cái vòng tay kia.
Cô mặc một chiếc áo croptop len tay dài màu xanh ngọc phối cùng chiếc quần rin đậm dài, tay kéo chiếc vali màu trắng bước vào sân bay.
Một tay kéo vali một tay cầm điện thoại nhắn tin cho Hạ Tử Hầu thông báo cô sẽ đi chơi xa với bạn khoảng 2 tháng.
Mắt mãi nhìn điện thoại nên không để ý phía trước liền đụng phải dáng người cao cao.
- ‘’ Nhắn cho ai mà chăm chú thế ‘’
Cô định cúi đầu xin lỗi lại thấy giọng nói quen thuộc kia, chính xác là giọng nói của Tạ Kiến Minh.
Anh cười cười nhìn cô nói tiếp.
- ‘’ Đi sát vào không khéo lạc mất là không trả vòng tay đâu đấy ‘’
Dương Di nhìn anh cười nữa miệng vừa hậm hực trả lời.
- ‘’ Có phải con nít lên ba đâu mà lạc đường ‘’
Tạ Kiến Minh vươn tay cầm lấy chiếc vali cô đang cầm, vừa kéo đi vừa nói lớn.
- ‘’ Em nhỏ hơn anh 14 tuổi thì vẫn xem là con nít ‘’
Chẳng thèm màng đến tên điên kia nữa, cô đi theo sau lưng anh suốt đến lên sân bay.
Tạ Kiến Minh còn đem theo một trợ lý nam trông khá nhỏ tuổi dường như còn nhỏ tuổi hơn cả cô, lúc hai người họ giao tiếp với nhau biết được tên trợ lý kia được Tạ Kiến Minh gọi là Hàn Lâm …nhìn khá ngốc lại còn nói nhiều.
Ngồi trên máy bay ê lưng cả buổi cuối cùng cũng đặt chân xuống Giang Nam.
Hàn Lâm nhìn tờ giấy trong tay nhíu mày lại vì cái ánh nắng chói chang kia chiếu thẳng vào mắt, Dương Di nhìn thấy liền theo bản năng mà đưa tay lên che cho cậu ta.
Hàn Lâm cười ngốc.
- ‘’ Cảm ơn chị ‘’
Tạ Kiến Minh đứng bên cạnh liền nóng rực lên không phải vì ánh nắng mà là hắn ghen tị với thằng nhóc trợ lý ngốc vừa tuyển của mình, không ngờ đến cô xua đuổi anh vậy mà lại dễ dàng thân thiện với người khác như thế.
Nghĩ đến đây lại chọc cái tính chó điên nỗi lên liền quát Hàn Lâm.
- ‘’ Cậu xem địa chỉ gì lâu vậy nhanh lên nắng sắp cháy hết người rồi ‘’
Dương Di liền nheo mắt nhìn anh nói.
- ‘’ Nè người ta cũng đứng nắng như anh mà cứ làm như có mỗi mình anh chịu nắng vậy ‘’
Tạ Kiến Minh liền chuộc dạ thanh minh.
- ‘’ Cậu ta là trợ lý của anh thì anh mắng gì kệ anh chứ ‘’
Dương Di cũng không chịu thua liền nổi đóa lên cãi lại.
- ‘’ Trợ lý thì phải chịu cái thói hay mắng người vô lý của anh à ‘’
- ‘’ Nè cái gì mà thói hay mắng người vô lý chứ ‘’
- ‘’ Không phải sao? ‘’
- ‘’ Nè anh lớn hơn em 14 tuổi đó em đừng có hỗn với người lớn chứ ‘’
- ‘’ Thế sao lúc trước viết ra cái hợp đồng kia anh không nghĩ anh đang làm với con bé nhỏ hơn mình 14…’’
Nói giữa chừng