Tô Sầm nói xong liền nhanh chóng tắt điện thoại, Tô Mạt Mạt nghi hoặc quay đầu lại nhìn, thấy Hứa Đình Xuyên đang đứng ở phía sau, đang đặt bịch thịt nướng lên bàn ăn. Hạ Toàn nhe miệng cười với Mạt Mạt: “Là tờ mời anh ấy vào đấy. Cậu yên tâm, dì Tô không thấy tớ đâu, tớ đi vào là đứng ở bàn ăn bên này rồi.”
Cô đâu phải lo lắng điều này? Cô chỉ lo không biết Hứa Đình Xuyên có nghe được đoạn đối thoại của cô với mẹ không. Bây giờ Tô Mạt Mạt chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Hạ Toàn dọn thịt nướng với bia lên, liền tỏ ra tiếc nuối nói: “Mạt Mạt, làm thế nào bây giờ? Tớ định đêm nay ở lại với cậu, nhưng lão Tống vừa mới gọi điện thoại giục tớ trở về. Hay là Hứa đại thiếu gia giúp em ở lại với Mạt Mạt nhé, cô ấy sợ ở nhà một mình.”
“Về cẩn thận đấy.” Hứa Đình Xuyên trả lời.
Hạ Toàn thức thời cầm túi xách bước ra cửa, trước khi đóng cửa còn không quên nhìn Mạt Mạt liếm liếm môi, giống như một người đàn ông đùa giỡn với Mạt Mạt.
“Chú tới đây làm gì? Đã trễ thế này, một người đàn ông xa lạ ở đây không tiện đâu.” Tuy khẩu khí Tô Mạt Mạt không tốt, nhưng sắc mặt đã dịu đi nhiều.
Rốt cuộc anh ấy cũng tình nguyện vào đây, chắc là còn để ý đến mình.
“Không phải em đói bụng sao? Mau ăn cái gì đi, hôm nay tôi chờ em ngủ rồi về.” Hứa Đình Xuyên nhẹ giọng nói.
Tô Mạt Mạt thật sự không thể hiểu được anh, chẳng lẽ đàn ông đến tuổi này đều thích dông dài sao? Không thích cô thì đã không quan tâm làm cô hiểu lầm như vậy, nếu thích cô thì sao cô đã chủ động như vậy, đè cô trên giường mà làm đâu có gì khó?
“Em không muốn ngủ. Em muốn ngủ với chú.” Tô Mạt Mạt lại mượn men say thẳng thắn nói.
Không khí giữa hai người lại trở nên ngưng trọng, Tô Mạt Mạt chờ Hứa Đình Xuyên đáp lại, nhưng anh lại trầm mặc không nói.
Trong phòng yên tĩnh, đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi, hơi thở Hứa Đình Xuyên đang vững vàng bình ổn, dần trở nên thô nặng, thở dốc, hai con ngươi trong trẻo cũng