Nửa tháng sau ở thôn Đào Lí, nữ nhân che mặt như mọi ngày, dùng miệng mình truyền thuốc vào miệng Bạch Vũ Hàm, có như vậy thì mới đẩy nước xuống được cổ họng của nàng.
Mỗi lần cho uống thuốc xong đều cảm thán "Ta đến đây để không bị ai làm phiền, rốt cuộc còn phải lo cho ngươi"
Nữ nhân tuy có phần uất ức nhưng cũng không có nhẫn tâm bỏ rơi người bị nạn. Bạch Vũ Hàm hôn mê nửa tháng, nữ nhân cũng chăm sóc cho nàng nửa tháng. Nếu không phải lần đó trị thương cho nàng, không biết nàng cũng là nữ nhân thì nữ nhân này tuyệt đối không đụng chạm thân mật như vậy. Chỉ là dù biết nàng cũng là nữ nhân nhưng mỗi khi chạm môi mình vào đôi môi kia, mặt không khỏi đỏ lên.
Ban đầu nhìn thấy Bạch Vũ Hàm, nữ nhân còn thấy chán ghét, nhưng là nhìn một thời gian, chỉ thấy đáng thương cho nàng. Mất tích lâu như vậy cũng không thấy ai tìm kím, nương tử gì đó của nàng cũng thật nhẫn tâm, bỏ mặc nàng như vậy.
Nghĩ đến Cao Ngọc Tuyền, nữ nhân liền muốn mắng Bạch Vũ Hàm ngu ngốc. Rõ ràng cũng là nữ nhân lại đi cải nam trang rồi còn thú một nữ nhân không ra làm sao.
Nhìn chén thuốc trên tay, nàng từ nhỏ đã ghét uống thuốc vì thuốc rất đắng, nay lại vì một người xa lạ mà mỗi ngày ngậm thuốc. Thở dài, nữ nhân cho phần còn lại vào miệng, khom lưng truyền thuốc cho Bạch Vũ Hàm.
Thuốc đắng làm nữ nhân khẽ nhíu mày, chợt Bạch Vũ Hàm mở mắt ra. Bốn mắt kinh hỉnh nhìn nhau rồi ngay tức khắc cả hai đều bật dậy.
Bạch Vũ Hàm che miệng mình lại "Ngươi làm gì vậy ?"
Nữ nhân cũng hốt hoảng không kém, bình tâm lại rồi đáp "Đương nhiên là đút thuốc cho ngươi, không biết ơn còn lớn tiếng, hù chết ta", uỷ khuất thêm uỷ khuất.
Bạch Vũ Hàm như biết mình có hơi quá đáng, liền nhẹ giọng "Xin lỗi"
Sau đó nhìn xung quanh rồi nhìn lại nữ nhân trước mặt, mọi thứ đều xa lạ "Ngươi là ai ? Còn ta nữa ?", Bạch Vũ Hàm như cố gắng nhớ ra bản thân mình là ai, chỉ là không nghĩ được gì nên có chút hốt hoảng "Ta là ai ?"
Sau đó ôm chặt đầu mình "Đầu ta đau quá"
Nữ nhân nhíu mày nhìn Bạch Vũ Hàm đang ôm đầu, đi đến gỡ hai tay nàng ra "Bình tỉnh lại nghe ta nói"
Bạch Vũ Hàm nhất thời yên tỉnh lại, mờ mịt nhìn nữ nhân ở trước mặt.
Nữ nhân nhìn Bạch Vũ Hàm đột nhiên ngoan ngoãn như một đứa trẻ, có chút buồn cười nói "Thật ra ta cũng không biết ngươi là ai, ta là tình cờ cứu được ngươi. Ngày đó ngươi bị thương rơi xuống nước"
Bạch Vũ Hàm mờ mịt thêm mờ mịt, nàng như thế nào lại bị như vậy, vẫn nhìn nữ nhân kia như chờ câu trả lời.
Nữ nhân nhìn ánh mắt của Bạch Vũ Hàm, bất quá chỉ có thể thở dài "Xin lỗi, ta không biết vì sao ngươi lại như vậy"
Bạch Vũ Hàm ủ rủ nhưng vẫn rất lí trí "Ta không biết mình là ai, ta cũng không biết bản thân có làm chuyện gì để mà bị như vậy hay không. Nhưng nếu ta ở đây có thể sẽ làm liên luỵ ngươi. Chi bằng để ta rời đi, nếu có thể ta sẽ quay lại báo đáp"
Nếu Bạch Vũ Hàm lành lặn, nàng còn để Bạch Vũ Hàm rời đi. Nay thậm chí còn không nhớ bản thân là ai, đi đâu làm gì lỡ gặp kẻ thù, chết là chắc "Tạm thời ngươi ở lại, một thời gian nữa cùng ta về kinh thành, sau đó muốn đi đâu tuỳ ngươi"
Bạch Vũ Hàm không còn cách nào, dù sao cũng không biết phải đi đâu "Đa tạ"
Nữ nhân cảm thấy sẽ ở đây lâu cùng người này, cả hai cũng không thể không biết tên nhau "Sau này gọi ta là Huệ Trân", sau đó nhìn Bạch Vũ Hàm "Còn ngươi thì tạm thời cứ gọi là Bạch Ngọc đi"
"Được"
Sở dĩ Huệ Trân gọi như vậy là vì mỗi lần gặp Bạch Vũ Hàm, đều thấy nàng mặc bạch y, trên tay còn đeo một chiếc nhẫn bằng ngọc, chỉ là tiện nên gọi thôi. Mà Bạch Vũ Hàm thoạt nhìn cũng rất thích cái danh xưng này.
Từ ngày hôm đó, Bạch Ngọc ở cùng Huệ Trân cũng rất vui vẻ. Huệ Trân phát hiện Bạch Ngọc rất có thiên phú trong việc bếp núc, nấu món nào đều mê người món đó.
Họ cứ như vậy sống cùng nhau, Huệ Trân đi chợ, Bạch Ngọc nấu cơm, rồi cùng dọn dẹp.
Buổi sáng, Huệ Trân đi chửa bệnh, Bạch Ngọc đi theo phụ giúp. Buổi tối, Huệ