Bạch Ngọc cùng Huệ Trân đi ra bờ sông, ở đây có một trò chơi vô cùng mới mẻ nên khiến cho nhiều người thích thú, chính là trò đánh đu.
Bạch Ngọc do lúc sáng nghe được nơi này có trò vui nên mới kéo Huệ Trân tới đây. Hiện tại, cả hai đang nhìn hai nữ nhân đang đánh đu phía trên một ván gỗ, ở hai đầu ván gỗ là bốn sợi dây thừng được bắt lên trên một cành cây cổ thụ lớn.
Bạch Ngọc sau khi nhìn hai người đó, rất nhanh chóng bắt được cách chơi. Huệ Trân cũng rất thông minh, vừa nhìn liền hiểu.
Thấy hai nữ nhân kia đã dừng lại và bước xuống mặt đất, biết họ sắp rời đi nên Bạch Ngọc liền nhìn Huệ Trân "Chúng ta cũng chơi đi"
Huệ Trân nhìn vẻ mặt háo hức của Bạch Ngọc "Ngươi cũng thật ham vui nha"
Bạch Ngọc tươi cười nhìn Huệ Trân rồi cùng nàng bước lên ván gỗ. Hai tay Huệ Trân nắm chặt dây thừng, Bạch Ngọc cũng đặt hai tay mình lên tay nàng, nắm chặt.
Cả hai bắt đầu đung đưa tấm ván, một người nhún xuống để đẩy thì người kia đứng thẳng hưởng thức trò vui và sau đó thì ngược lại. Trong suốt quá trình, cả hai cứ như vậy nhìn nhau mà mỉm cười thật tươi.
Ở một nơi gần đó, Lục Đàm, Cao Khiết Bình và Mặc Ân, theo dấu vết đã tìm được mà lần đến trấn Đào Lí. Tiếp tục dò hỏi người trong thôn, sau đó chính là tìm đến bờ sông và thấy một cảnh sinh động trước mắt.
Trong lòng Lục Đàm lúc này liền có suy nghĩ "Thì ra muội muội của ta cũng biết cười a"
Cả ba người tìm được Bạch Vũ Hàm, cảm thấy thật vui vẻ, cực khổ những tháng qua đã được bù đắp. Bọn họ liền đi đến rồi ôm quyền "Tham kiến điện hạ"
Âm thanh vang lên làm hai người đang chơi rất thích thú liền phải dừng lại. Đồng thời khiến người dân xung quanh cũng bắt đầu dòm ngó.
Huệ Trân nhìn thấy Lục Đàm, còn nghe đại ca của nàng gọi Bạch Ngọc là điện hạ. Nghi ngờ trong lòng lập tức sáng tỏ.
Còn Bạch Vũ Hàm là đang ngơ ngác nhìn ba người dưới kia, tính đi xuống lại bất cẩn ngã ngửa ra phía sau, từ trên cao rớt xuống, đầu đập mạnh vào tảng đá, lập tức bất tỉnh.
Huệ Trân hốt hoảng, Lục Đàm, Cao Khiết Bình và Mặc Ân cũng nhảy dựng lên, tất cả liền chạy đến chổ Bạch Vũ Hàm.
"Bạch Ngọc"
"Điện hạ"
Đầu chảy máu, Bạch Vũ Hàm cũng không có hồi đáp, Mặc Ân liền cỏng chủ tử của hắn trên lưng, chạy đi tìm đại phu.
Lục Huệ Trân muốn đi theo, liền bị Lục Đàm giữ lại "Để cho họ lo đi, chúng ta nói chuyện một chút"
Lục Huệ Trân không muốn cũng phải ở lại "Nói sau cũng được mà"
Lục Đàm hừ lạnh, tiểu muội của hắn xem ra rất quan trọng Bạch Vũ Hàm đi. Hắn là đại ca, nhiều lần chinh chiến thương tích trở về cũng chưa từng thấy Lục Huệ Trân vì hắn mà khẩn trương như vậy. Thật là làm hắn có chút ghen tị với Bạch Vũ Hàm.
Bất quá vẫn hỏi chuyện cần hỏi trước "Vì sao lúc nãy ngươi gọi Thành vương là Bạch Ngọc ?"
Lục Huệ Trân thở dài, nếu sớm biết Bạch Vũ Hàm là người của hoàng tộc thì nàng đã không dây dưa "Lúc ta tìm thấy Thành vương thì nàng đã không nhớ bản thân mình là ai, ta chỉ có thể tuỳ tiện đặt một cái tên cho nàng"
Lục Đàm đỡ chán, hơi căng a "Điện hạ mất trí ?"
Lục Huệ Trân gật đầu "Trước mắt là như vậy, đại phu có nói một thời gian sau có thể sẽ hồi phục, chỉ là không biết khi nào", cho nên nàng mới có ý định đưa Bạch Vũ Hàm về kinh thành tìm đại phu giỏi hơn để chữa trị.
Lục Đàm lúc này nghĩ cái gì đó, liền cười cười nhìn Lục Huệ Trân, trêu chọc "Thật không biết Chiêu Dương quận chúa cũng biết chăm sóc người khác a"
Lục Huệ Trân nhất thời đỏ mặt, đẩy Lục Đàm ra "Không nói với huynh nữa", sau đó đi tìm Bạch Vũ Hàm.
Lục Đàm bật cười chạy theo Lục Huệ Trân, hiện tại tìm được Bạch Vũ Hàm là chuyện tốt, nhưng Bạch Vũ Hàm không nhớ gì thật khiến hắn lo lắng.
Mặc Ân đưa Bạch Vũ Hàm chạy đến đại phu duy nhất của thôn này nhưng hắn không có ở đây. Lúc này Lục Huệ Trân cũng đã đuổi kịp, trong lòng liền thấy nhẹ nhõm vì nãy giờ nàng vẫn lo đại phu sau khi bắt mạch cho Bạch Vũ Hàm rồi sẽ nói chuyện Bạch Vũ Hàm là nữ nhân cho Cao Khiết Bình và Mặc Ân biết.
Lục Huệ Trân đi tới nhìn Mặc Ân "Đưa điện hạ về nhà, ta biết y thuật"
Mặc Ân lúc này mới nhớ ra là Bạch Vũ Hàm thời gian qua ở cùng Lục Huệ Trân, dĩ nhiên vết thương cũng sẽ do nàng chửa trị giúp. Vậy mà hắn còn đưa Bạch Vũ Hàm đi lung tung cho mất thời gian. Sau khi nghe Lục Huệ Trân nói, hắn liền theo nàng về nhà.
Cao Khiết Bình thấy Lục Đàm bây giờ mới đi đến, liền hỏi "Ngươi ở đâu nãy giờ vậy ?"
Lục Đàm thở dốc, Lục Huệ Trân giỏi võ thì thôi đi, chạy cũng có cần nhanh như vậy không, làm hắn đuổi theo mệt muốn chết "Đi tìm hiểu chút chuyện"
Cao Khiết Bình có chút xem thường nhìn bộ dạng chật vật của Lục Đàm, nhớ lại Lục Huệ Trân khi nãy cũng đâu có mệt nhọc như vậy. Bất quá cũng không có nói ra mà hỏi chuyện quan trọng hơn "Thế nào ?"
Lục Đàm ổn định lại, mới cùng Cao Khiết Bình chậm rãi bước đi, vừa đi vừa nói "Thành vương có thể trong lúc bị ám sát ngã xuống núi rồi va vào đâu đó nên hiện tại không nhớ gì"
Cao Khiết Bình bây giờ mới hiểu vì sao Bạch Vũ Hàm còn sống nhưng không hề báo tin cho bọn họ "Chúng ta phải giúp điện hạ nhớ lại, nghe nói sẽ có hiệu quả hơn nếu để người mất trí gặp người mình yêu thương nhất"
Lục Đàm cười như không cười, nói "Vậy ngươi đi mà đưa Thiên Triều hoàng hậu tới đây đi"
Cao Khiết Bình liếc nhìn Lục Đàm, rõ ràng là đang muốn nói muội muội hắn là người gây ra chuyện thì bây giờ tới giải quyết hậu quả "Nói với ngươi thật bực mình", sau đó mặc kệ Lục Đàm, chạy theo ba người phía trước.
Ở trong giấc mơ, Bạch Vũ Hàm nhìn thấy Cao Ngọc Tuyền đang bế Vũ Hoa trên tay, mỉm cười nhìn về phía Bạch Vũ Hàm "Vũ Hàm, ta và Vũ Hoa đều rất nhớ ngươi"
Bạch Vũ Hàm hạnh phúc chạy đến ôm hai người họ "Ta cũng rất nhớ các ngươi"
Sau đó lại nhìn thấy đứa trẻ trên tay Cao Ngọc Tuyền không phải là Vũ Hoa mà là một đứa trẻ khác, liền hỏi "Hắn là ?"
Cao Ngọc Tuyền buồn bả nhìn Bạch Vũ Hàm "Hắn là