Thông tin Thành vương còn sống và đang vào cung khiến cho nhiều người bất ngờ, ngay cả Bạch Vũ Gia và Cao Ngọc Tuyền cũng như không tin vào tai mình.
Ngày trở về, Bạch Vũ Hàm đem theo Mặc Ân đi vào chính điện, chỉ là khi bước vào chỉ đứng yên nhìn Bạch Vũ Gia cùng Cao Ngọc Tuyền chứ không có hành lễ.
Bạch Vũ Gia thấy Bạch Vũ Hàm vừa trở về đã dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, liền tức giận "Láo xược, đứng trước tôn nghiêm còn không mau quỳ xuống ?"
Bạch Vũ Hàm tự nãy giờ chỉ đặt ánh mắt trên người Cao Ngọc Tuyền, nửa điểm nhìn Bạch Vũ Gia cũng không, hiện tại mới liếc qua một chút, cười khẩy "Tại sao ta phải quỳ trước mặt kẻ năm lần bảy lượt muốn giết ta ?"
Cả triều trấn động vì Bạch Vũ Hàm đang đối kháng với Bạch Vũ Gia, không gian yên tỉnh liền phát ra tiếng ồn ào.
Bạch Vũ Gia giận thêm giận, quát lớn "Thành vương, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không ? Ngã xuống núi nên mất trí quên cả ta là ai rồi sao ? Ta từ khi nào sai người giết ngươi ?"
Bạch Vũ Hàm không thèm cãi nhau với Bạch Vũ Gia, quay xuống nhìn các vị đại thần "Các vị, Bạch Vũ Gia thân là hoàng đế, là thúc thúc của ta, thiên hạ có thể không đủ bản lĩnh để chăm lo nhưng ngay cả máu mủ ruột thịt cũng muốn giết thì thử hỏi sau này các vị có hay không sống thọ ?"
Lời nói của Bạch Vũ Hàm lại một phen chấn động mọi người. Cao Ngọc Tuyền vẫn bình thản nhìn Bạch Vũ Hàm, lần này trở về, xác định Bạch Vũ Hàm muốn bất áp vua đi. Nhưng là Cao Ngọc Tuyền đã đi đến bước này, thái tử mới gần một tuổi, nàng sẽ không trơ mắt để Bạch Vũ Hàm phế Bạch Vũ Gia.
Khác với hoàng hậu cao cao tại thượng, hoàng đế đã có chút sợ hãi "Các vị đại thần không cần nghe lời xàm ngôn của hắn, có lẽ đã có hiểu lầm"
Theo hắn điều tra, hiện tại Lục gia và Cao Khiết Bình đều đứng về phe Bạch Vũ Hàm, nếu ngay cả thế lực trong cung cũng trở mặt thì Bạch Vũ Gia chỉ có nước mất ngôi.
"Không biết điện hạ có bằng chứng để nói hoàng thượng như vậy hay không ?"
Bạch Vũ Hàm khẽ cười, muốn làm khó ta cũng không dễ nữa "Đương nhiên là có"
Cao Dũng thấy sự tình không ổn, liền muốn giải vay giúp Bạch Vũ Gia, lại không ngờ Bạch Vũ Gia làm việc bất cẩn như vậy để Bạch Vũ Hàm nắm được chứng cứ.
Bạch Vũ Hàm nhìn Mặc Ân, hắn liền đi ra ngoài dẫn một nam nhân vào "Chắc các vị biết đây là ai"
Lộ Bằng là người đứng đầu đội cấm vệ quân, hắn là người bên cạnh bảo hộ hoàng đế, làm sao mà không ai biết.
Một đại thần lên tiếng hỏi "Chuyện này thì có liên quan gì đến hắn ?"
Lộ Bằng liền lên tiếng giải đáp "Ta là người cầm theo đội cấm vệ ám sát Thành vương, mệnh lệnh là từ hoàng thượng"
Lại trấn động.
Bạch Vũ Gia trợn mắt, chỉ tay về phía Lộ Bằng "Ngươi muốn tạo phản sao ?", nhất thời không kìm được mà nói thêm "Ngang nhiên phản bội trẫm"
Lời nói tuông ra không kiểm soát, Bạch Vũ Gia liền ngậm miệng nhìn xuống bên dưới. Cao Ngọc Tuyền cùng Cao Dũng đỡ trán, ngu không chịu được.
Bạch Vũ Hàm nhếch môi, xem ra không cần nói nhiều thì các đại thần cũng đã hiểu rõ sự tình. Vô tình nhìn thấy ánh mắt tức giận của Cao Ngọc Tuyền, Bạch Vũ Hàm chỉ có thể thở dài, dùng ánh mắt đáp lại. Ta vốn chỉ muốn chọc giận hắn, có trách thì trách hắn làm vua lâu nay cũng không biết gìn giữ cảm xúc đi.
Lộ Bằng bên cạnh Bạch Vũ Hàm, ánh mắt vô cảm nhìn lên Bạch Vũ Gia "Ai giữ hổ phù thì ta nghe theo", sau đó lại nói thêm "Ngươi buông thả binh quyền, ngay cả hổ phù cũng không giữ được, đi theo ngươi đúng là sỉ nhục đối với ta"
Cao Ngọc Tuyền nhíu mày, Cao Dũng cũng như đoán ra vấn đề, mà các đại thần cũng không phải không hiểu ý tứ trong lời lẽ của Lộ Bằng.
Chỉ có Bạch Vũ Gia vẫn đang không dám tin suy nghĩ của hắn "Hổ phù vẫn trong tay ta, ngươi đừng sằng bậy", sau đó nhìn binh lính bên dưới "Mau bắt Thành vương lại"
Bạch Vũ Hàm cười như không cười, đi lên trên đại điện, chỉ đứng dưới Bạch Vũ Gia bốn bậc thang. Lấy trong tay áo ra là một con hổ nhỏ được làm bằng vàng, dơ lên trên cao.
Lúc này, tất cả binh lính bên dưới lẫn đội cấm vệ quân đứng ở hai bên cùng Lộ Bằng và Mặc Ân đều quỳ xuống "Điện hạ"
Các đại thần cũng không đủ can đảm đứng thêm, Bạch Vũ Hàm hiện tại đã nắm trong tay hơn một nửa giang sơn. Cho dù bây giờ Bạch Vũ Gia cùng Cao Dũng hợp lực lại cũng không đánh lại Bạch Vũ Hàm. Bọn họ đều là những người biết thức thời, liền ôm quyền, rồi quỳ xuống, đồng loạt hô "Thành vương vạn phúc an khang"
Bạch Vũ Gia xanh mặt, vô lực ngồi xuống ghế ở phía sau "Các ngươi ... các ngươi ... muốn tạo phản sao ?", ngay cả nói cũng trở thành lấp bấp, tâm tình vô cùng hoảng loạn.
Cao Ngọc Tuyền lúc này không ngồi yên được nữa, nàng cũng không thể để cho Bạch Vũ Hàm kéo nàng xuống. Đứng lên đi đến đứng đối diện người kia "Vương gia, dù sao hoàng thượng cũng là thúc thúc của ngươi, có thể niệm tình một chút không ?"
Bạch Vũ Hàm mỉm cười, nhưng trong lòng lại đau buốt, nàng thật sự đã yêu hắn ta rồi sao "Nếu hoàng hậu