Sáng hôm sau, khi kết thúc thời gian bị phạt, Bạch Vũ Hàm đứng lên rồi đỡ Lục Huệ Trân đứng theo.
Không nói gì, Bạch Vũ Hàm hơi khom người, lấy tay phủi tuyết còn đọng trên trang phục của Lục Huệ Trân.
Lục Huệ Trân mỉm cười nhìn người đang vì mình mà cúi đầu, sự lạnh lẽo của tuyết trời lúc này đã không thể tác động được đến nàng.
Bạch Vũ Hàm sau khi phủi tuyết cho Lục Huệ Trân xong thì đứng thẳng người lại, nhìn nàng mỉm cười "Có cái này muốn tặng ngươi"
"Gì đó ?"
Bạch Vũ Hàm cười ngày càng tươi, ném thẳng nắm tuyết trong tay vào người Lục Huệ Trân, sau đó nhanh chân chạy đi.
Vốn đang chuẩn bị tâm lý nhận quà lại ăn ngay một đóng đá lạnh, Lục Huệ Trân lập tức tức giận mà chạy theo Bạch Vũ Hàm "Bạch Vũ Hàm, ngươi đứng lại"
Nàng vừa đuổi theo vừa cúi xuống bóc một nắm tuyết quăng về phía Bạch Vũ Hàm.
"Haha đùa tí, đừng ném ta mà", tuy miệng nói vậy nhưng tay Bạch Vũ Hàm vẫn cùng Lục Huệ Trân chơi ném tuyết nhau.
Trong một góc cung yên ắng, nay vì sự hiện diện của Bạch Vũ Hàm và Lục Huệ Trân mà không khí đã trở nên nhộn nhịp.
Cũng cùng một góc sân ở đối diện, Cao Ngọc Tuyền đứng yên nhìn Bạch Vũ Hàm và Lục Huệ Trân chơi đùa phía trước. Tay nắm chặt vạt áo, sau đó rời đi.
Những ngày sau đó, Bạch Vũ Hàm thường xuyên biến mất một cách kì lạ. Chỉ có nàng tự tìm đến mọi người chứ không một ai có thể tìm được nàng.
Buổi sáng, khi Bạch Vũ Hàm đang tận hưởng bánh ngọt ở một tửu lâu gần kinh thành thì Mặc Ân bất ngờ chạy vào
"Điện hạ, quận chúa bị ám hại"
Nghe tin Lục Huệ Trân bị ngã cầu thang trong hoàng cung, Bạch Vũ Hàm khẩn trương chạy tới hoàng cung gây sự chú ý của mọi người vì chưa từng có ai thấy được vẻ mặt hoảng hốt của Bạch Vũ Hàm như hôm nay.
Vừa chạy đến nơi, Bạch Vũ Hàm liền thấy Lục Huệ Trân còn có Lục Đàm, Cao Khiết Bình, Cao Doanh Tâm, Bạch Vũ Ngọc và Cao Ngọc Tuyền đều đang ở đây. Tuy nhiên, Bạch Vũ Hàm liền mặc kệ tất cả, đi tới ôm chặt Lục Huệ Trân "Nàng có sao không ?"
Tới đây, Lục Huệ Trân bật cười trong lòng Bạch Vũ Hàm vì biết Bạch Vũ Hàm thật sự lo lắng cho nàng "Không ngờ điện hạ cũng có bộ dáng này nha"
Nghe lời châm chọc, Bạch Vũ Hàm liền buông Lục Huệ Trân ra, lúc này mới thấy Lục Huệ Trân hoàn toàn bình an "Ngươi ..."
Lục Huệ Trân nghênh mặt "Ta làm sao ?"
"Chẳng phải ngươi bị ngã thang sao ?"
Lục Huệ Trân mỉm cười, nhéo má Bạch Vũ Hàm "Người ngã thang thì có nhưng không phải ta. Xem ngươi sốt ruột như vậy thật đáng yêu nha"
Cao Ngọc Tuyền nhìn cảnh thâm tình trước mắt, khẽ cười buồn rồi rời đi, chuyện ở đây giao lại cho Xuân Cát thay mặt nàng xử lý.
Bạch Vũ Hàm đẩy tay Lục Huệ Trân ra "Ngươi có biết ta chạy muốn chết tới đây không hả ?"
Lục Huệ Trân cười càng hạnh phúc hơn, trong mắt từ nãy giờ chỉ có mỗi Bạch Vũ Hàm "Ta biết ngươi quan tâm ta mà"
Bạch Vũ Hàm không thèm để ý tới Lục Huệ Trân, nhìn sang những người bên cạnh "Rốt cuộc là chuyện gì ?"
Bạch Vũ Ngọc lên tiếng "Tên thái giám kia muốn ám sát quận chúa, cũng may khi nãy người đi con đường này là một cung nữ khác"
Lục Huệ Trân vốn để quên đồ nên quay lại tìm, nhờ vậy mới không đi đến đây mà là một cung nữ xấu số khác đi ngang qua. Còn Bạch Vũ Ngọc tản bộ cùng Cao Doanh Tâm, vô tình nghe được hai tên thái giám nói chuyện với nhau nên mới biết ai là hung thủ bày trò.
Bạch Vũ Hàm nhìn tên thái giám đang quỳ gập người dưới đất "Ngươi vì sao muốn hại quận chúa ?"
"Nô tài chỉ muốn thái hậu nương nương vui vẻ, nô tài biết lỗi xin vương gia, quận chúa tha mạng", tên thái giám thành khẩn cầu xin.
Xuân Cát cũng đã biết nguyên nhân, liền đứng trước mặt Bạch Vũ Hàm xin tội cho hắn "Điện hạ, để ta dẫn hắn về sẽ giáo huấn hắn, dù sao hắn cũng là người của Y Thọ cung"
Bạch Vũ Hàm nhìn vào mắt của Xuân Cát, lời lẽ của nàng còn có một hàm ý khác, ý nói có nhiều chuyện nếu truy ra làm rõ thì sẽ có nhiều hệ luỵ bị kéo theo.
Bạch Vũ Hàm đương nhiên biết tên thái giám này vì sao làm như vậy, hắn vốn muốn thay Cao Ngọc Tuyền dẹp đi cái gai trong mắt bởi vì nếu Lục Huệ Trân ở đây thì Bạch Vũ Hàm sẽ quan tâm nàng. Cao Ngọc Tuyền sẽ không vui "Đi đi"
"Đa tạ điện hạ", Xuân Cát khẽ khom người.
Chuyện ngày hôm nay, những người ngoài cuộc đều không rõ vấn đề nhưng người trong cuộc đều đã thấu đáo.
Lục Đàm thật sự không đồng tình với cách xử lý của Bạch Vũ Hàm, nàng thà uỷ khuất muội muội hắn cũng không nỡ làm mất mặt Cao Ngọc Tuyền. Tuy tức giận nhưng nếu chuyện này làm lớn lên, Lục Huệ Trân cũng sẽ không vui vẻ gì, lần này hắn đành vì tiểu muội mà không chấp nhất với hành động của Bạch Vũ Hàm.
Bạch Vũ Hàm đưa Lục Huệ Trân về phủ thái sư, trên đường đi, Bạch Vũ Hàm chỉ biết im lặng.
Lục Huệ Trân đương nhiên hiểu Bạch Vũ Hàm đang nghĩ gì, chỉ cầm lấy tay nàng "Chuyện này hôm nay nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy"
Bạch Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn Lục Huệ Trân "Ngươi không trách ta vì không lấy lại công bằng cho ngươi sao ?"
Lục Huệ Trân lắc đầu, mỉm cười đáp "Ngày hôm nay nếu ngươi bình thản vào cung, ta sẽ trách ngươi, giận ngươi. Nhưng thấy ngươi với dáng vẻ lúc đó, ta biết ngươi không phải không muốn trừng trị hắn, mà nếu xử tội thì phải nói ra lý do chính đáng để buộc tội hắn. Ta biết lý do này vạn lần không thể nói ra"
Bởi vì ai cũng hiểu rõ nếu sự việc này được mọi người biết