Dùng bữa tối xong, Lục Huệ Trân cùng Mục Tử Đồng quay lại Thành vương phủ. Bỏ ngoài tai mọi lời đồn, nàng vẫn tin tưởng Bạch Vũ Hàm đã từ bỏ được Cao Ngọc Tuyền, Bạch Vũ Hàm đã có hôn ước với nàng, sẽ không làm nàng thất vọng. Vì vậy đêm nay Bạch Vũ Hàm chắc chắn trở về.
Mục Tử Đồng đi bên cạnh, không biết phải làm sao để Lục Huệ Trân từ bỏ ý định đến Thành vương phủ, lỡ như Bạch Vũ Hàm ở lại hoàng cung cùng Cao Ngọc Tuyền thì Lục Huệ Trân sẽ như thế nào vui vẻ đây. Hôm nay khó khăn lắm mới làm tâm trạng Lục Huệ Trân khá hơn một chút.
Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng nên suốt chặn đường cả hai đều không cùng nhau nói chuyện, một mặt im lặng đi thẳng đến phủ.
Chỉ là ngoài mong đợi, Mục Tử Đồng có hơi ngạc nhiên lẫn nhẹ nhõm. Còn Lục Huệ Trân thì rất hạnh phúc nhìn con người đang rộn ràng ở trước cửa phủ.
Bạch Vũ Hàm sau khi trở về, nghe Mặc Ân báo lại khi nãy Lục Huệ Trân đến tìm sau đó ra ngoài cùng Mục Tử Đồng thì có chút nuối tiếc, lẽ ra nàng phải về sớm hơn, hôm nay còn tính tìm Lục Huệ Trân cùng ăn tối. Kết quả về chậm một chút lại phải bỏ ra cả buổi tối để đợi người kia, mặc dù chính nàng cũng không dám chắc Lục Huệ Trân sẽ còn quay lại đây sau khi ra ngoài cùng Mục Tử Đồng.
"Ta kêu các ngươi đi tìm quận chúa, sao ai cũng về tay không như vậy ?", Bạch Vũ Hàm không kiên nhẫn hỏi gia nhân của nàng.
Một người ôm quyền đáp "Vương gia, chúng ta đã tìm tất cả những nơi có thể, chỉ là vẫn không rõ Mục tướng đã đưa quận chúa đi đâu"
Nghe đến đây, Bạch Vũ Hàm thật sự nóng a, Mục Tử Đồng kia mà muốn đi đâu, có trời mới biết, đi thì đi một mình đi, đã vậy còn dắt theo Lục Huệ Trân.
Vốn đang tính ra lệnh bọn họ tiếp tục tìm kím thì Lục Huệ Trân ở bên kia gọi lớn tên người trong lòng "Bạch Ngọc"
Bạch Vũ Hàm như có phản xạ, liền nhìn sang hướng Lục Huệ Trân. Cả hai mỉm cười đi về phía sau, đôi mắt không hề rời khỏi đối phương dù chỉ một giây.
Cả hai vừa đến gần nhau, Lục Huệ Trân liền dang tay ôm chặt Bạch Vũ Hàm. Bạch Vũ Hàm cũng mặc kệ xung quanh là ai, ôm lại Lục Huệ Trân. Một ngày không gặp, thật sự biết nhớ rồi.
Phía bên kia, Mục Tử Đồng nhìn hai người ôm nhau phía trước, khẽ mỉm cười rồi rời đi.
Đang ôm nhau thắm thiết là vậy, chợt tiếng kêu từ chiếc bụng rỗng tuếch của ai đó vang lên, khiến một người muốn cấm đầu xuống đất còn một người thì cười đến tít mắt.
Lục Huệ Trân trêu chọc "Thành vương như thế nào lại để thiếu thốn đến mức bụng của mình cũng phải biểu tình đây"
Buông người trong lòng ra, Bạch Vũ Hàm phất tay áo bỏ vào trong "Không thèm chơi với ngươi nữa", nàng phải đi tìm thức ăn.
Lục Huệ Trân chạy theo, nhéo nhéo má Bạch Vũ Hàm "Mặt ngươi lúc giận thật đáng yêu nha, gọi ta một tiếng nương tử, ta liền làm thức ăn ngon cho ngươi"
Vốn nghĩ Bạch Vũ Hàm sẽ như mọi ngày mặc kệ sự trêu đùa của nàng, lại không nghĩ ngày hôm nay sẽ được thấy Bạch Vũ Hàm ngoan ngoãn nghe lời.
Bạch Vũ Hàm đang đi chợt dừng lại sau khi nghe ai kia ra điều kiện. Rất không sĩ diện, cầm cánh tay Lục Huệ Trân mà lắc qua lắc lại "Nương tử aa, ta đói"
Lục Huệ Trân một trận kinh động, không biết Bạch Vũ Hàm hôm nay vào cung có bị trấn động chuyện gì hay không "Nè ngươi vẫn ổn chứ hả ?"
Bạch Vũ Hàm bật cười, cũng không muốn đùa nữa "Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm, để ta đưa ngươi về rồi dọc đường kím gì ăn cũng được. Đồ ăn trong phủ thật nhạt nhẽo đi"
Lục Huệ Trân như nhớ ra gì đó, liền nói "Chẳng phải ngươi rất thích ăn xủi cảo sao ? Ta cũng còn đói, chúng ta ra quán cũ ngoài đầu đường ăn đi"
Bạch Vũ Hàm mỉm cười "Ngươi quả nhiên ăn như heo"
Lục Huệ Trân cười như không cười, nhéo tai Bạch Vũ Hàm rồi lôi ra ngoài "Hôm nay ta cho cả kinh thành thấy bộ dáng thất thế này của ngươi"
Suốt đường đi, Bạch Vũ Hàm liên tục xin tha. Chỉ là Lục Huệ Trân nghe như không nghe, khiến Bạch Vũ Hàm thật sự rơi vào tình thế khốn khổ, mất hết hình tượng của nàng rồi.
Ở chùa Phúc Âm, đêm khuya thanh vắng, một nhóm hắc y nhân đang mai phục khắp nơi trong khuông viên chùa. Kẻ cầm đầu đang từng bước tiến đến gian phòng mà Phó Minh Huyền đang nghỉ ngơi.
Cùng lúc này, Lạc Vũ Hà bị Phó Mình Huyền gọi đến để pha trà cho nàng. Trên đường đi liền nhận ra có kẻ mai phục, nắm chặt thanh kiếm trên tay để đề phòng bất trắc. Trong lòng không biết là kẻ nào muốn ám sát Phó Minh Huyền hay là bản thân đã bị phát hiện ra thân phận thật sự. Lúc này Lạc Vũ Hà tuy vẫn giữ được bình tĩnh nhưng cũng có chút lo ngại.
Đi đến gian phòng của Phó Minh Huyền, Lạc Vũ Hà đã thấy Trương Siêu cùng mười ám vệ khác đang ở đây.
Chưa kịp hỏi chuyện gì thì Phó Minh Huyền đã lên tiếng "Chúng ta bị mai phục, hiện tại người của chúng ta chỉ còn nhiêu đây"
Lạc Vũ Hà thấy Trương Siêu trừng mắt nhìn nàng, một chút chột dạ nhưng vẫn tỏ ra sự ngây ngô xen lẫn hốt hoảng "Các người nghi ngờ ta ?"
Phó Minh Huyền nhìn Lạc Vũ Hà một chút rồi nói "Ta tin ngươi", sau đó nhìn sang Trương Siêu "Sư phụ, nếu Lạc Vũ Hà là gián điệp của quốc sư, nàng chắn chắc sẽ không đến đây gặp ta. Ta tin nàng vô tội, hay là đưa nàng cùng theo đi"
Trương Siêu thật sự phản đối, hiện tại bọn họ phải giữ mạng để trở về hoàng cung, bây giờ còn phải đem theo một kẻ không biết võ công, thật sự là phiền phức "Công chúa, người kia cùng chúng ta không liên quan, nên để nàng đi đi"
Phó Minh Huyền lại không muốn để Lạc Vũ Hà ở lại nơi nguy hiểm này "Sư phụ, nàng đã đi cùng chúng ta, người của hắn sẽ không để nàng yên. Hiện tại ngôi chùa này đã vì ta mà đổ máu, ta không muốn có thêm người oan mạng"
Trương Siêu tuy không thích Lạc Vũ Hà nhưng hắn cũng là người thấu tình đạt lý, vì vậy đành phải miễn cưỡng đồng ý với Phó Minh Huyền.
Trương Siêu cùng mười ám vệ kia bắt đầu dẫn đường cho Phó Minh Huyền và Lạc Vũ Hà đi theo cửa sau của ngôi chùa mà lánh xuống núi. Mười ba người vừa rời đi thì ngôi chùa cũng trở thành đám cháy lớn.
Đi được một lúc, chợt hàng trăm cung tên bắn về phía họ. Lạc Vũ Hà nhanh chóng kéo Phó Minh Huyền về phía nàng để tránh né mũi tên, kết quả là cả hai đều lăn xuống một cái hố trên đồi.
Trong quá trình rơi xuống hố, Lạc Vũ Hà chưa từng buông Phó Minh Huyền ra. Trong lúc hỗn loạn nhất, Phó Minh Huyền vẫn cảm nhận được cái ôm che chở từ người kia.
Cả hai rơi xuống đáy hố, Phó Minh Huyền từ từ ngồi dậy, vì nàng được Lạc Vũ Hà che chắn nên ngoại trừ sơ xác nhẹ thì nàng đều không sao. Ngược lại, Lạc Vũ Hà hiện tại toàn thân đầy máu.
Phó Minh Huyền có chút sợ hãi, lây người Lạc Vũ Hà "Lạc Vũ Hà, ngươi không được có chuyện gì, ta không cho phép ngươi bỏ rơi ta"
Lạc Vũ Hà dùng một chút sức lực còn lại mà cố gắng ngồi dậy, Phó Minh Huyền cũng rất hợp tác, giúp Lạc Vũ Hà ngồi dựa vào vách đá.
Phó Minh Huyền mở chiếc túi nhỏ luôn đi